Chương 20: Cha

Cô ngồi đối diện với chủ tịch Oga. Ông rót hồng trà vào hai cái chén rồi đưa cho Yui một chén. Cô vươn tay lấy chiếc bình nhỏ, mở nắp ra cho hai viên đường vào.

- Cháu uống ngọt nhỉ? - Chủ tịch nhìn Yui, mỉm cười.

- Dạ, chắc do gen di truyền khoái ăn đồ ngọt của mẹ cháu...

- Giống hệt cha cháu.

- Sao ạ?

Yui đưa hồng trà lên nhấp miệng rồi sặc sụa vì điều ông Oga nói. Cô ngước lên hỏi.

- Trông cháu giống ông ấy hơn cả chị gái cháu Mai đấy! Ikishige mỗi lần uống hồng trà đều cho hai viên đường vào chén. Ông ấy luôn có thói quen để thìa về phía trái và xoay cốc theo chiều tay thuận. Nói chung là nhìn cháu ta cứ liên tưởng đến ông ấy mãi.

Yui im lặng. Cô một tay cầm quai chén, một tay đỡ đế chén, từ từ hạ hồng trà xuống đùi. Yui cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống hai vai. Đôi mắt cô sâu lắng, thỉnh thoảng chớp lại. Bỗng, cô ngẩng đầu lên, nói như thể đã lấy lại được tinh thần:

- Thế ạ?

Chủ tịch Oga biết mình đã chạm vào vết thương lòng của Yui, phút chốc hơi hối hận. Như để làm Yui quên đi nỗi buồn này, chủ tịch Oga "lái" sang chuyện khác:

- Hôm nay cháu đến đây có việc đúng không? Chắc không đơn thuần là thăm ta.

- Dạ đúng ạ. Về chuyến dã ngoại sắp tới...

- À, chuyện này ta có đọc qua báo cáo của hiệu trưởng gửi về nhưng mấy chuyện nhỏ này ta không bao giờ giải quyết đến nên cũng không quan tâm. Về lí do trong báo cáo thì hiện tại, chúng ta đang bị thiếu tàu thuyền. Mà chi phí cho chuyến dã ngoại cũng vượt quá dự định cho phép mười triệu yên cho mỗi trường.

Yui nhìn chủ tịch rồi nhắm mắt như để suy nghĩ một cái gì đó. Cuối cùng, cô ngẩng đâu lên hỏi:

- Bác, lượng tàu bị thiếu là bao nhiêu ạ?

- Ừm, để chứa đủ học sinh cho một trường cần bốn chiếc tàu thủy. Hiện nay ta chỉ có hai chiếc thuyền. Dù ta có thể thuê thuyền của những tập đoàn khác, nhưng về chi phí thì...

- Nếu cả hai trường đi cùng một lúc thì sao ạ?

- Hả?

Đề nghị của Yui khiến cho chủ tịch Oga giật mình. Ông định bác bỏ ý nghĩ của cô thì đã bị cô cướp lời.

- Hiện tại, tập đoàn cháu đã hoàn thành xong đợt vận chuyển hàng hóa nên có dư tàu. Nếu gộp hai trường lại đi cùng một lúc thì có thể tiết kiệm được tầm mười triệu yên. Còn mười triệu yên bị thiếu cháu có thể đóng góp cho chuyến dã ngoại...

- Nhưng Yui à, cách đó có thể khả thi nhưng ai lại lấy tiền của cháu như thế...

- Bác, cháu làm cái này là vì cháu và vì bạn của cháu. Chắc chắn mọi người sẽ rất thất vọng nếu biết chuyến đi bị hoãn vô thời hạn.

Chủ tịch Oga suy nghĩ một lúc lâu, lát sau mới nghiêng nhẹ đầu:

- Được, ta đồng ý với cháu chuyện dùng tàu thuyền của tập đoàn Satake, nhưng số bị thiếu thì tự ta sẽ bỏ vào.

- Ơ nhưng mà...

- Số đó chỉ là số rất rất nhỏ đối với ta thôi. Ban đầu ta không bỏ số đó vào vì doanh nhân không làm chuyện lỗ vốn, cháu hiểu không? - Chủ tịch Oga mỉm cười ôn tồn. - Mấy chuyện này đều là do hiệu trưởng và ban giám hiệu làm, ta là chủ tịch thôi thì không cần nhúng tay vào nên cũng không bận tâm. Nhưng mà lần này ta chắc chắn sẽ giúp cháu...

Cảm nhận được sự kiên quyết của Yui, chủ tịch Oga cũng buông xuôi, thuận theo ý muốn của cô. Ngay cả Yui cũng bị sự kiên quyết của chủ tịch Oga làm cho cảm động.

Một lát sau, cô tạm biệt ông bằng chiếc ôm thắm thiết.

.

.

.

Rời khỏi trụ sở của tập đoàn Oga, Yui bắt chuyến tàu điện tới quận Minato, nơi tập đoàn tài chính Satake đặt làm trụ sở.

Bước vào cổng công ty, cô tiến thẳng về phòng làm việc của ba cô tại tầng hai.

Khác với thái độ lễ phép với chủ tịch Oga, Yui không thèm gõ cửa mà ngang nhiên bước vào phòng. Chủ tịch Satake giật mình ngẩng đầu lên, định quở trách vì việc nhân viên vô lễ nhưng lại im bặt khi trước mắt mình không phải là một nhân viên mà là một nữ sinh với mái tóc thả dài quyến rũ.

Ông chép môi, đầu cúi xuống:

- Có chuyện gì?

- Tôi cũng không muốn đến đây đâu, nên đừng bày ra vẻ mặt chán nản thế. - Yui khép cửa lại, bước vào, thản nhiên ngồi xuống đối diện ông.

Satake Ikishige nhếch môi cười nhạt.

- Cô đến đây chắc chắn là có chuyện cần tôi giúp, dùng cái ngữ điệu thiếu tôn trọng đó liệu có được không?

Yui bị ông nói trúng tim đen, nhất thời giật mình mà im bặt.

Cô đúng là đến đây để tìm sự giúp đỡ của cha để cho chuyến du lịch ngoại khoá thuận lợi mà trôi qua.

- Đã nhã nhặn hơn lần trước rồi, đều là bất đắc dĩ thôi... - Yui ương bướng nói.

- Giữ cái tính cách này cô sẽ không thể thành công được đâu. Một doanh nhân muốn đạt được mục đích của mình nhất định phải dẹp bỏ những cái không liên quan, đặc biệt là cái tôi và sự cố chấp. - Giọng của cha cô nghiêm khắc.

Yui giật mình. Ông chính là đang răn đe cô, giống như cô lúc còn nhỏ. Ông vẫn nhớ ước mơ của cô chính là trở thành một doanh nhân đứng trên vạn người, ở đỉnh cao của sự thành công, nên từ nhỏ mỗi một chuyện đều mang ra làm bài học dạy dỗ cô.

Điều này khiến cô bất giác cắn môi không phục.

- Được, tôi đúng là có chuyện cần ông giúp. - Yui mím nhẹ môi, cố gắng dẹp bỏ cái tôi để bắt đầu mở lời.

Cô kể cho Satake Ikishige nghe rất rõ ràng câu chuyện, từ đầu đến cuối.

- Không được. - Ikishige vừa nghe xong liền dứt khoát lắc đầu. - Cô tưởng tôi vì một đứa con bất hiếu như cô mà làm trò vô bổ? Chuyện này căn bản không có lợi cho tôi.

Yui cứng họng, không dám bật lại.

Chính là vì, ông nói rất đúng. Đặt cô vào vị trí của ông, cô chắc chắn cũng không nghĩa hiệp tới mức ra tay giúp đỡ.

- Thật sự không thể sao? - Yui xuống giọng.

Satake Ikishige nhìn cô, bao nhiêu cứng rắn liền bị dập tắt. Giọng ông bớt gắt gỏng hơn, lắc đầu:

- Ngày hôm đó tôi nhận hàng từ Ấn Độ. Đã giao dịch tiền tệ xong rồi, không huỷ được. Dự án này hai triệu đô đấy.

Cô vò đầu bứt tóc, tự cắn răng, lát sau đứng bật dậy, đập tay xuống bàn.

- Chủ tịch Satake, làm phiền rồi.

Thế rồi cô cứ thế rời khỏi chỗ đó, với một vẻ mặt thất vọng não nề.

Chờ cho cánh cửa đóng sập lại, chủ tịch Satake mới gục đầu xuống. Ông nhắm mắt, tay chống cằm, thỉnh thoảng lắc đầu vài cái.

Sự băn khoăn dày vò ông từng khắc.

Cuối cùng, ông ngẩng đầu dậy, với một vẻ mặt quyết tâm, ông nhấc chiếc điện thoại bàn lên, quay số.

Sau ba hồi chuông, đầu bên kia nhấc máy.

"Chủ tịch, là tôi đây. Có chuyện gì không ạ?"

- Thư kí Toyama, ngày 14 tháng 11 có một chuyến hàng linh kiện điện tử ở bên Ấn, liên lạc với họ bảo hoãn lại đi.

"Sao ạ? Nhưng việc này phải bồi thường năm mươi vạn USD đấy, nó làm ảnh hưởng rất nhiều tới lịch trình sản xuất hai bên nữa..."

- Cứ hoãn lại đi.

.

.

.

Yui rút trong cặp chiếc chìa khóa, tra vào ổ. Cánh cửa liền bật mở.

Cô bước vào, thả chiếc cặp xuống ghế, ngồi phịch xuống, thở dài rũ rượi. Cặp mắt vô tình liếc lại chiếc điện thoại đặt trên bàn, cô vươn tới, nhấc ống lên. Sau khi quay số, cô nói:

- Chủ tịch Oga đấy ạ? Là cháu, Yui đây.

"Có chuyện gì không, Yui?"

- Cháu xin lỗi. Cháu không xin được cha mượn tàu rồi.

"Ơ, nhưng cha cháu vừa gọi cho ta bảo là có thể cho mượn tàu mà!"

- Sao cơ ạ? - Yui ngạc nhiên sốt sắng ngồi bật dậy, hỏi lại.

"Ông ấy vừa gọi cho ta cách đây một tiếng, bảo là có thể."

Yui vội dập máy. Cô gọi ngay cho Toyama, xác minh mọi chuyện. Bỗng cô khựng lại, một tay vừa đặt điện thoại xuống kệ. Cô nhắm mắt lại, chắp hai tay vào nhau, đưa lên che miệng.

Từ khóe mắt cô, một giọt nước mắt chảy ra...