Chương 9: Chạy "giao thông"

“ Aaaaaaa…..”

Thanh Thủy thích thú hét to, nàng là một người hướng nội nên chưa bao giờ phóng xe nhanh thế này.

Phóng xe còn phóng trên đường cao tốc. Phải biết rằng giờ đây nhà nước đã ra lệnh cấm đi xe moto, gắn máy trên đây rồi. Nếu mà bị công an bắt được thì bị phạt trứ trả chơi đâu.

Lúc nãy khi Vũ Phong muốn nàng cùng đi thử xe thì Thanh Thủy có chút do dự, nhưng sau đó vì sự tò mò và thích thú nàng vẫn quyết định trèo lên yên sau.

“ Em vui lắm hả?”

Xe đang phóng đi với tốc độ rất cao, tiếng gió lướt qua cứ vù vù bên tai khiến Vũ Phong phải hét thật to.

“ Đúng vậy lần đầu tiên em được đi xe nhanh thế này hihi.”

Nói rồi Thanh Thủy dang rộng hai tay, trông nàng giờ đây giống như một thiên thần muốn tự do bay lượn vậy.

“ Thế thì bám cho chắc vào, thầy tăng tốc đây.”

Vũ Phong vít ga khiến chiếc moto vụt đi trong làn gió.

“ Á!!!”

Thanh Thủy nhanh tay ôm thật chặt lấy eo Vũ Phong để khỏi đâm đầu xuống đất. Bộ ngực mới nhú của cô nữ xinh khiến cho người được ôm cảm thấy sung sướng, bộ phận nào đó không tự chủ được mà dựng đứng.

Sau khi đã ổn định được thân hình, Thanh Thủy đánh nhẹ vào vai Vũ Phong.

“ Thầy là đồ xấu xa!”

Nói rồi cô nàng tiếp tục tận hưởng làn gió mát lạnh lướt qua người, qua làn da đùi để hở trong gió.

Xe cứ lao vun vút không quan tâm những chiếc ô tô đi ngang.

Thanh Thủy đang vui vẻ thì mặt bỗng tái mét, đằng trước có mấy chiếc xe đang đậu ven đường bên cạnh đó là mấy người mặc áo “vàng” đi đi lại lại.

Chết mẹ rồi! Gặp giao thông.

“ Thầy ơi cảnh sát kìa…”

Giọng Thanh Thủy run run, trước nay nàng còn chưa từng vi phạm nội quy của trường chứ đừng nói là bị công an bắt. Bố Mẹ nàng mà biết chắc đuổi khỏi nhà mất.

“ Thầy thấy rồi.”

Vũ Phong trả lời tỉnh bơ như không quan tâm vậy.

Giờ đây mấy anh giao thông cũng để ý con xe máy lạc loài trên đường cao tốc. Một tiếng còi vang lên kêu chiếc xe tấp vào lề.

Thấy thế Vũ Phong từ từ giảm tốc độ. Nhưng khi Thanh Thủy nghĩ quả này chết chắc thì hắn độ ngột tăng ga khiến nàng thét lên.

“ AAsaaaaaaa…”

Cảnh sát giao thông thấy có người giám chạy thì mấy con “bồ câu” ven đường tức tốc đuổi theo.

Mấy chiếc xe máy đuổi nhau lao vù vù trên đường.

“ Thầy ơi, người ta đuổi mình kìa!”

Thanh Thủy hốt hoảng nói, nàng không ngờ rằng Thầy giáo hiền lành của mình giám vượt cảnh sát.

“ Haha Thế thầy cho em xuống nhá?”

Tuy đang điều khiển xe tốc độ cao nhưng Vũ Phong vẫn còn tâm tư chêu đùa học sinh của mình.

Thật ra thì Vũ Phong cũng không hề sợ, với một lính đặc nhiệm như hắn thì việc luyện tập với xe cộ là điều rất bình thường. Máy bay chiến đấu hắn còn biết lái chứ nói gì là moto. Mấy ông giao thông còn chưa đủ để hắn đặt vào mắt.

“ Em mặc kệ thầy!”

Thanh Thủy tỏ vẻ giận rỗi, nói xong nàng ôm Vũ Phong thật chặt và nhắm mắt mặc cho số phận.

Trên đường hai xe vẫn đua tốc độ, thi thoảng Vũ Phong lại lướt qua đầu một con xe ô tô chạy trên đường khiến mấy chiếc bồ câu phía sau phải giảm tốc độ vậy nên khoảng cách càng ngày càng kéo giãn.

Xe tiếp tục lao về phía trước, một ngã rẽ để ra khỏi cao tốc xuất hiện.

Vũ Phong vẫn không giảm ga, đến đoạn khúc cua hắn cho xe gần như nghiêng hẳn xuống mặt đường khiến cho người yếu tim như Thanh Thủy hoảng hồn.

Vì xe mới mua nên phần bánh ma sát với mặt sàn tóe ra từng tia lửa.

Sau khi cua một cú kinh hồn Vũ Phong tiếp tục phóng đi để lại cho mấy chiếc bồ câu đằng sau hít bụi.

Mấy chiếc bồ dần dần giảm tốc độ rồi rừng hẳn.

“ Mẹ nó lái ghê vãi!”

“ Lần sau mà gặp thì phạt chết cụ nó.”

Phát tiết xong xuôi mấy anh áo “vàng” lại tiếp tục lên xe chấp hành nhiệm vụ.

“ Được rồi, không phải ôm chặt thế đâu.”

Thanh Thủy mở mắt, trước mắt nàng là một đoạn đường vắng không một bóng người.

“ Chúng ta thoát rồi à??!”

Thủy như không thể tin nổi vậy, nàng vừa chạy đua với mấy anh giao thông.

“ Thế em nghĩ là gì? Bị bắt hả?”

Vũ Phong cười cười.

“ Oa! Thầy giỏi ghê, chạy nhanh hơn cả cảnh sát hihi.”

Thanh Thủy vui sướng, chưa bao giờ nàng trải qua chuyện kích thích như hôm nay.

“ Thế giờ em có muốn đi tiếp không?”

Thấy cô học sinh vui vẻ như vậy Vũ Phong lên tiếng hỏi.

“ Đương nhiên rồi, vui như này thì phải đi tiếp chứ.”

Nghe vậy Vũ Phong tiếp tục vặn ga.

Sau một buổi đi chơi, cuối cùng Vũ Phong cũng đưa Thanh Thủy về nhà.

Nhà nàng ở một trong ngõ của một khu dân cư đã cũ. Không hiểu sao nơi này vẫn còn tồn tại giữa trung tâm một thành phố xa hoa như này.

Xe dừng trước một căn nhà có cửa hàng tạp hóa tại gia.

“ Hihi cảm ơn thầy, hôm nay em rất vui.”

Thanh Thủy cười tươi rồi đưa chiếc mũ bảo hiểm cho Vũ Phong.

“ Em vui là tốt rồi, vui thế thì phải thưởng thầy cái gì chứ.”

“ Thế thầy muốn được cái gì??”

“ Một nụ hôn thì sao nhỉ hihi.”

Vũ Phong cười gian trá nói.

Thanh Thủy đỏ hết cả mặt, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

“ Trả nói chuyện với thầy nữa em về đây.” Nói rồi nàng chạy nhanh vào nhà.

Thấy vậy Vũ Phong cười to rồi cũng leo lên xe mà phóng đi.

Vũ Phong vừa đi thì Thanh Thủy quay lại cửa nhìn theo.

“ Đây thật sự là thầy giáo của mình sao??”

Sau cuối cùng khi thấy xe đã đi xa, Thủy cũng quay đầu đi vào nhà.