Dọc theo hành lang, nhìn học sinh đi lại mà Vũ Phong thấy cảm khái làm sao. Trước đây hắn có cả cha lẫn mẹ nhưng khi hắn lên 10 tuổi thì cả hai đều mất, họ hàng thì chỉ nhăm nhe tài sản mà không ai để ý đến hắn. Sau này hắn phải đi làm công cho người ta kiếm từng bữa cơm sống qua ngày. Đến năm 18 tuổi cuộc đời hắn mới bước sang trang mới. Năm đó hắn đến tuổi đi nghĩa vụ, vậy nên cũng như bao người hắn vác balo lên đường nhập ngũ.
Trong quân đội hắn tập luyện cực khổ, may sao sự cố gắng của hắn được cấp trên nhìn nhận. Từ đó hắn được lên sư đoàn đặc biệt 002, nơi chuyên thi hành hành những nhiệm vụ đặc biệt
.
Và trùng hợp thay sư đoàn lại đóng quân ở ngay vùng núi phía bắc của tỉnh Bắc Thái.
Bắc Thái tuy không phải vùng ven biển nhưng du lịch lại vô cùng phát triển. Và đặc biệt hơn đây là tỉnh thành có chữ lượng vàng lớn nhất Việt Nam, nhưng chưa được khai phá. Vậy nên nơi đây được nhà nước đặt trọng tâm, cho cả sư đoàn đặt biệt để phòng ngừa bất chắc.
Tùng…Tùng…Tùng…
Tiếng trống vang lên đập tan suy nghĩ của Vũ Phong, hắn đi dọc hành lang để mau chóng đến lớp. Vũ Phong không muốn lại vào muộn, tiết này mà để học sinh kêu ca thì ông hiệu trưởng lại có cớ mà bắt chẹt hắn.
#
Học sinh có rất nhiều loại, nhưng nhìn trung chỉ có ba loại lớn. Một là học sinh cá biệt, hay phá phách nghịch ngợm khiến bạn bè khó chịu và Giáo viên chú ý. Hai là học sinh bình thường tức là học sinh ngoan luôn chấp hành nội quy, dù muốn nghịch cũng luôn sợ bị bố mẹ, thầy cô phát hiện, lo trước lo sau. Cuối cùng là học sinh gương mẫu, ứng với câu nói " bạn quý thầy yêu " luôn là tâm điểm của sự chú ý và những lời khen tặng, là niềm tự hào của gia đình và nhà trường.
Thường thì một lớp chỉ chứa chấp một hai thành phần, nếu không thì cả lớp thành loạn mất. Tuy nhiên ở trường THPT Lam Thiên có một ngoại lệ.
11A11, lớp học nổi tiếng nhất trường. Đây là nơi tập hợp của nhiều thành phần bất hảo chỉ luôn quậy phá khiến điểm thi đua lúc nào cũng lẹt đẹt cuối bảng xếp hạng của các lớp trong trường. Xen kẽ trong những thành phần như vậy là những học sinh ngoan ngoãn, suốt ngày phải chịu đựng và cả những học sinh “đặc biệt”. Tuy thành tích nề nếp là bết bát là vậy nhưng thành tích học tập và thành tích trong những hội thi thể thao lại vô cùng ấn tượng. Do đó Ban Giám Hiệu của trường không thể phạt qua gay gắt được.
Nhưng đó cũng không phải lý do mà lớp này thật sự nổi tiếng. Vì sao có những lớp được người khác quan tâm để ý?? Đương nhiên phải là những lớp có “ hot girl” rồi.
Lớp khác thì có một người đã hiếm, riêng lớp này lại có ba người. Khéo léo chính là các nàng không chỉ là học sinh giỏi toàn diện, bề ngoài xuất chúng, còn là bạn thân đặc biệt của nhau.
Ba người đẹp ngoại hình đều là tóc dài xõa ngang vai, da thịt trắng như tuyết, trước lồi sau vểnh, học giỏi nhiều tài lẻ, tay nghề cao siêu. Trương Tuyết thích vận động, bình dị gần gũi, cho nên số lượng người theo đuổi nhiều nhất; Thanh Thủy kiêu ngạo rụt rè, không giỏi nói chuyện, cùng người ta luôn giữ một khoảng cách, cho nên lượng người theo đuổi thấp nhất; mà Bích Diệp học hành ưu tú nhất, nên ít chú ý tới việc khác, có tật xấu hơi lười biếng, lượng người theo đuổi nằm giữa hai người.
Giờ đây cả lớp 12A12 đang cực kì hỗn loạn, kẻ thì gục xuống bàn, người thì tụm năm tụm ba tán phét. Nhưng trỗ tụ tập đông nhất lầ trỗ của ba người đẹp. Vì nếu bạn đẹp thì ở đâu trả được chào mừng.
“ Vào lớp rồi! Tất cả về chỗ.”
Đức lớp trưởng đứng lên nhắc nhở.
Cả bọ lũ lượt chạy nhanh về chỗ, có thằng còn va vào cả cạnh bàn. Những thằng khác lớp đến để nhìn “ gái” thì cũng lũ lượt ra về. Khiến cho nhiều người đi qua tưởng lớp này trốn học tập thể.
#
Vũ Phong hít sâu một hơi, chậm dãi bước vào lớp. Đây là buổi đầu tiên lên lớp nên cũng khiến cho một quân nhân như hắn cảm thấy hồi hộp, lo lắng.
“ Cả lớp đứng nghiêm!”
Lớp trưởng đứng lên hô to dõng dạc.
“ Chúng em chào thầy ạ!”
40 học sinh đồng thanh đáp. Điều này khiến cho Vũ Phong cảm thấy chắc là và được lớp ngoan. Thế thì có vẻ khó khan cho hắn, vì nếu cả bọn đều ngoan ngoãn chăm học nhưng hắn lại không biết gì thì có mà chết.
“ Các em ngồi đi.”
Vũ Phong vừa khoát tay vừa tiến lại bàn giáo viên.
Nhưng chưa ngồi được xuống thì hắn đã thấy cả lớp nhao nhao.
“ Thầy ơi bao giờ thầy lấy vợ để em ăn cỗ ạ?”
…
“ Thầy ơi cô Vân dạy Toán vẫn chưa chồng …”
…
“ Thầy ơi dì em vẫn ế hihi.”
Hoảng hồn! Vũ Phong thấy sắp điên rồi. Không phải chứ, việc hắn lấy vợ được nhiều nguiowff quan tâm thế cơ à.
Thật ra hắn không biết là Vũ Phong trước đây rất là hiền lành. Mà người hiền thì hay bị kẻ khác bắt nạt. Vậy nên đề tài hăn hắn 30 tuổi rồi mà chưa lấy vợ trở thành một trong những tin vui của trường.
Vũ Phong quay lại, hướng ánh mắt về phía chiếc bàn ngồi ngoài cửa. Đây chính là nơi phát ra những tiếng chêu trọc nhiều nhất lớp. Vừa nhìn hai mắt Vũ Phong Đã Tỏa sáng. Mẹ ơi! Sao lắm người đẹp thế, tận ba em.
Thấy thế hắn nuốt ngay những lời khó nghe vào bụng. Dứng dạy và bước đi chậm dãi xuống bàn đầu tiên, từ tốn nói với cô gái tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú có vẻ sông sáo nhất bọn.
“ Thầy chưa lấy vợ không phải là đợi em lớn sao?”
Trương Tuyết thấy ông thầy mọi lần cứ im im chịu đựng hôm nay dám trả lời thì nói ngay.
“ Giờ thầy cưới vợ đi thì cả lớp còn đến chúc mừng. Nếu không sau này là trả ai đi đâu. Phải không các bạn?”
Trương Tuyết là người rộng rãi, có cá tính, là thiếu nữ thanh xuân đầy sức sống. Vậy nên rất được lòng mọi người.
“ Đúng rồi đấy.”
…
“ Mai lấy luôn thầy ơi!”
Vũ Phong cười nhạt, trò trẻ con này mà ăn được hắn sao.
Hai tay hắn trống xuống cạnh bàn, đầu nghiêng về phía Trương Tuyết.
“ Mọi người không đến cũng được. Nhưng em nhất định phải đi!”
“ Tạ..i tại sao ạ?” Trương Tuyết ngạc nhiên.
“ Vì, em là cô dâu mà!”
Vũ Phong cười rồi nhìn thẳng vảo mắt cô học trò mà nói.
Ầm! Cả lớp ngạc nhiên đến chết lặng, không ngờ ông thầy cù lần hôm nay nói truyện câu nào là “ chất” câu đấy.
Trương Tuyết thì ngỡ ngàng. Vừa có người bảo lấy cô làm vợ, thầy giáo bảo lấy cô làm vợ!!!
Cô nàng cá tính, thanh xuân đầy sức sống mọi hôm giờ đây đỏ hết cả mặt. Thầy giáo bảo lấy cô thì giờ biết nói gì đây? Chẳng lẽ bảo em 18 rồi, mai mình cưới luôn?
Không để ý đến cảm nhận của mọi người, Vũ Phong quay lại bàn giáo viên.
“ Thôi không nói truyện nữa, các em mang bài vở ra ôn tập. Có gì không hiểu thì hỏi bạn giỏi hơn, không được thì mới hỏi thầy.”
Nói xong Vũ Phong mang quyển sách ra giả vờ đọc, nhưng thật ra hai mắt hắn thì tia về phía ba cô nữ sinh đầu bàn. Mặt thì xuất sắc nhưng không biết thân hình thế nào hihi – Vũ Phong nghĩ.
Thấy thầy nói thế thì học sinh cũng chỉ biết làm vậy, nhỡ đâu thầy nói cho vài câu lại không đỡ được.
Cuối cùng tiết đầu tiên của Vũ Phong cũng không có gì sảy ra, thời gian trôi đi một cách tốt đẹp.
Vừa ra khỏi lớp Vũ Phong đã thở một hơi.