Ôm chặt Băng Nguyệt vào lòng.
Vũ Phong quay đầu nàng lại.
Khuôn mặt góc cạch hôn tới.
Băng Nguyệt nhu thuận đáp lại.
Hai chiếc lưỡi ẩm ướt quấn vào nhau.
Nước bọt bình thường ghê tơm giờ đây trở nên đầy ngọt ngào mĩ vị.
Chợt Băng Nguyệt cảm thấy một bàn tay thô ráp, ấm áp, nắn bóp đôi bầu vú đầy đặn, bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa làn da bụng phẳng phiu rồi từ từ sờ xuống gò mu nhô cao, một ngón tay nhẹ nhàng trượt theo khe suối khiêu tình,nơi đó giờ đây đã có chút ẩm ướt.
Băng Nguyệt rùng mình, bao nhiêu giác quan cơ thể tập trung lại dõi theo đường đi của bàn tay kia.
Bàn tay trên bầu ngực đầy phập phồng của nàng cũng không chịu thua kém, vú của Băng Nguyệt biến đổi hình hạng sau từng pha nắn bóp, lòng bàn tay khẽ nhấn nhẹ cảm nhận núm vú mềm mại đang run rẩy. Một cảm giác nhột nhạt, nóng rần rần chạy dọc theo sống lưng Băng Nguyệt.
Hơi thở của Băng Nguyệt mỏng như tơ, nàng không dám thở mạnh, sợ như cảm giác đang đến lại vụt bay đi. Bàn tay trái của Thầy giáo đang đặt trên bầu ngực của nàng ngày càng không yên phận, nó xoay, nắn, se đầu vú của nàng, nhẹ nhàng...
Quay mạnh người Băng Nguyệt lại. Đầu Vũ Phong rút vào lòng ngực của nữ sát thủ, hơi thở của hắn nặng nề nóng hổi phả lên làn da ngực của nàng. Đôi môi dầy dặn hút chặt núm vú đỏ hồng, Băng Nguyệt giựt mình, định phản kháng bất chợ nàng như bị định thân. Miệng Vũ Phong đã nuốt gọn núm vú của nàng, mút chụt chụt, đầu lưỡi đánh lên xuống rất chuyên nghiệp, bàn tay thì bóp vung bầu ngực lên như thể hắn có thể ngậm hết bao nhiêu đó vào miệng. Băng Nguyệt thở hổn hển, mắt nhắm tịt lại.
Thầy giáo đẩy mạnh, Băng Nguyệt ngã vật ra đống quần áo ở góc phòng. Những bộ đồ gần nghìn đô giờ đây trở thành những tấm nệm êm ái.
Miệng Vũ Phong không rời hai bầu ngực của nàng, hai tay hắn tham lam xoa bóp không thương tiếc, miệng hắn ậm ừ tấm tắc như khen một món ăn ngon.
Ngón tay của Thầy giáo đáng kính trượt xuống giữa hai chân đã đẫm nước của Băng Nguyệt, nó miết nhẹ lên xuống giữa hai mép thịt của nàng. Băng Nguyệt bật ra tiếng rên rỉ nhẹ, dù nàng đã cố cắn chặt hai hàm răng.
“ Ư..ư… đừng ở đây, về… nhà…em cho… mà…”
Dù miệng nói vậy nhưng hai chân nàng vẫn mở rộng ra, mặc cho bàn tay đó xâm phạm vào nơi kỳ bí nhất của người phụ nữ. Đùi non của Băng Nguyệt cảm nhận một vật ấm nóng, rất cứng chỏi ra từ trong quần Vũ Phong. Nàng biết nó là gì...
Chợt, tiếng cô nhân viên vọng vào:
“ Anh chị xong chưa ạ? Anh chị có cần giúp gì không?”
Nữ nhân viên thấy hôm nay vớ được khách sộp nên phục vụ tận tình hơn mọi ngày. Nhưng nàng không biết rằng mình vừa phá tan cuộc vui của cặp nam nữ.
Băng Nguyệt choàng tỉnh, đẩy mạnh Vũ Phong ra.
“ Khô..g không cần đâu! Chị sắp xong rồi.”
Băng Nguyệt nói với ra cho cô nhân viên biết. Mặt nàng thì trợn lên uy hiếp Vũ Phong.
“ Anh nhá! Không đứng đắn gì cả.”
Vừa nói Băng Nguyệt vừa nhéo vào eo khiến Vũ Phong phải hít một hơi khí lạnh…
“ Hihi tại anh yêu em mà.”
Vũ Phong tiến lại hôn lên mái tóc nữ sát thủ.
Băng Nguyệt hạnh phúc, ai ở bên người yêu mà không vui sướng cơ chứ.
“ À anh còn mang đồ lót vào cho em nữa, tí thì quên đấy.”
Nói rồi Vũ Phong nhặt lên cái túi đen hắn mang vào đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Thấy sự quan tâm của Vũ Phong, Băng Nguyệt cũng cầm cái túi mà mở ra xem thử…
Trời ơi! Toàn cái gì thế này…
Tay Băng Nguyệt cầm chiếc quấn lót màu đen bé tí chỉ toàn lưới…
Mặt nữ sát thủ giết người không ghê tay đỏ hồng cả lên…
Nàng đã bao giờ thấy cái đồ dâm dục này đâu chứ…
Quay sang chí thấy Vũ Phong đang đứng cạch cười đầy nham nhở.
Băng Nguyệt sao không biết là tên thầy giáo này giở trò chứ. Đúng là đồ dê già mà!
“ Anh còn cười! Anh lấy thứ này thì em làm sao giám mặc…”
“ Shop hết đồ khác rồi!”
Vũ Phong tiến lại đầy thản nhiên như là mình vô tội vậy.
“ Quỷ mới tin anh!”
Shop to vầy mà hết đồ quỷ mới tin. Băng Nguyệt giờ đây chắc chắn là do Vũ Phong là ra.
“ Mà em mặc thì đẹp chứ sao! Mỗi anh ngắm chứ có ai được nhìn nữa đâu.”
Vũ Phong cầm cái quần con ướm thử vào người Băng Nguyệt.
“ Anh còn nói…”
Băng Nguyệt trả thèm quan tâm Thầy giáo dâm dục nữa mà tiếp tục xem đồ của mình.
Càng xem Băng Nguyệt càng đỏ mặt, đây là phụ tùng sung sướng chứ nào phải đồ lót chứ. Cái gì cũng nhỏ, siêu mỏng, toàn dây và dây... Có cái còn trong suốt nữa chứ!
Tìm mãi nàng chỉ thấy chiếc quần lót kín đáo nhất là một chiếc quần chữ T màu vàng. Thật là hết chịu nổi với tên này, Thầy giáo mà… không ai bằng.
Băng Nguyệt tặc lưỡi, thôi kệ, có còn hơn không, vả lại ngoài hắn thì có ai thấy đâu mà sợ.
Trong khi nàng thay đồ thì Vũ Phong không khỏi suýt xoa, hắn chạy lại chỗ thì sờ, chỗ thì nắn. Yêu thích không rời tay.
Nhìn bộ dạng của hắn mà Băng Nguyệt không khỏi mỉm cười mà quên đi sự ngượng ngùng…
Sau khi thay song đồ lót, Băng Nguyệt tiến tới chỗ đống quần ào định thử.
Nhưng mà nhìn chiếc váy đắt nhất mà nàng không khỏi đỏ mặt.
Vũ Phong cũng để ý mà tiến lại gần.
“ OA! Không ngờ shop lớn mà nhà giột nha! Váy ướt một mảng thế này… haha.”
Cầm cái váy có vết ướt khiến Vũ Phong không khỏi cười to.
“ Anh còn cười được à! Tất cả là do anh… do anh…”
Băng Nguyệt chạy lại đấm bùm bụp vào người Vũ Phong.
Thật là xấu hổ mà! Ai ngờ một nữ sát thủ giết người không ghê tay lại “chảy nước” trong phòng thay đồ chứ….
MMMMM
Hơi ngắn, nhưng anh em cố gắng đọc tạm nha!