Chương 20: Vũ Băng Nguyệt

“ Vậy hay gọi là Vũ Băng Nguyệt đi.”

Sau khi suy nghĩ một hồi Vũ Phong nói ra cái tên.

“ Băng Nguyệt? Sao giống tên Trung Quốc vậy?”

Băng Nguyệt thắc mắc.

“ Chỉ là trùng hợp thôi. Anh nghĩ ‘Vũ’ là mưa, ‘Băng’ đại diện cho lạnh, còn ‘Nguyệt’ là đại biểu cho trời đêm. Có nghĩa là ở một đêm mưa lạnh, anh đã tìm thấy em.”

( Vãi cả một đêm mưa lạnh )

“ Ukm, tất cả đều nghe theo anh. Từ giờ em sẽ là Băng Nguyệt.”

Nghe giải thích của Vũ Phong khiến Băng Nguyệt ấm áp, không ngờ cái tên anh ấy đặt lại có ý nghĩa như vậy. Lần đầu gặp gỡ sao??

“ Vậy những vết thương này là do em phản bội tổ chức sao?”

Vũ Phong nghi ngờ hỏi.

“ Đúng vậy, do trại huấn luyện của Hắc Sát nằm ở trong núi, nơi không người mò tới và có trọng binh chấn giữ, vũ khí được trang bị đến tận răng. Sau khi hạ nhiều đối thủ, em đã lọt vào tốp 3 người cuối cùng được tốt nghiệp. Nhưng do không chịu được yêu cầu bẩn thỉu của bọn họ nên nhân cơ hội chúng lơ là em đã bỏ chốn.”

Băng Nguyệt chậm rãi rải thích cho Vũ Phong.

“ Yêu cầu đó ghê gớm lắm sao?”

Nghe xong lời kể của Tuyết, Vũ Phong nắm được trọng điểm và hỏi.

“ Không chỉ ghê gớm thôi đâu, mà là không thể nào chấp nhận được. Họ bắt học viên nữ khi tốt nghiệp phải ‘đ*t nhau’ với tất cả huân luyện viên nam, nam sinh trong trại.”

Nhớ đến yêu cầu bẩn thỉu kia không khỏi khiến Băng Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Đ*t nhau với nhiều người như thế trả khác nào là đĩ cả - không ngay cả đĩ cũng không bằng, mà phải gọi là không bằng súc vật.

“ Ngủ với tất cả?”

Quá bất ngờ trước yêu cầu tốt nghiệp của Hắc Sát khiến Vũ Phong không thể tin nổi.

Yêu cầu quái quỷ gì đây? Ai lại nghĩ ra cái yêu cầu chó chết này? Nếu mà gặp được, Vũ Phong phải cho hắn chết không có chỗ chôn…. Vậy mà dám yêu cầu người đàn bà của hắn làm việc đấy.

Nhưng cũng phải cảm ơn họ, nếu không có bọn chúng thì chưa chắc Vũ Phong đã có thể gặp Băng Nguyệt.

“ Đúng vậy!”

Băng Nguyệt khẳng định, sau đó nói tiếp.

“ Họ nói yêu cầu như vậy là để sau này sát thủ nữ bọn em không thể yêu ai được nữa, sẽ trở thành cỗ máy giết người hoàn hảo.”

Cũng đúng! Từ xưa đến nay vấn đề trinh tiết của con gái rất là quan trọng, sẽ rất ít kẻ yêu người con gái đã ngủ với hàng chục thằng cùng một lúc. Với cả ám ảnh tâm lí sẽ khiến những sát thủ được đào tạo không dám phạm phải sai lầm.

Vũ Phong hắn đúng là bội phục người nghĩ ra được cách âm hiểm này.

“ Thế còn hai người còn lại?”

Phải biết là có ba người tốt nghiệp đợt này, và Băng Nguyệt chỉ là một trong số đó mà thôi.

“ Em cũng không biết nữa, một người chắc là chịu đựng số phận. Còn một người cùng em chia hai hướng để chạy không biết bây giờ ra sao. Em cảm thấy mình rất là may mắn mới có thể trốn thoát. Nếu không phải dưới vách núi có một con sông thì giờ này em đã chết rồi.”

Nghĩ lại những gì đã trải qua không khỏi khiến người con gái cứng rắn như Băng Nguyệt phải rơi lệ.

“ Thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Từ giờ em đã có anh rồi.”

Vũ Phong nhẹ nhàng lấy chiếc lưỡi nham nhám của mình liếm đi những giọt lệ nóng của người đẹp. Rồi từ từ rời môi xuống…

Băng Nguyệt vô cùng cảm động, nàng ngước mặt lên…

Khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau….

Oọc…

Một tiếng kêu không tí thẩm mĩ nào vang lên.

Vũ Phong cười to.

“ Haha vợ anh đói rồi hả? Sao bụng lại reo lên thế kia haha.”

Băng Nguyệt ngượng chín mặt, làn da trắng ngần giờ đây đỏ hồng đầy kiều diễm.

“ Lại còn cười, tại anh chứ tại ai. Từ hôm chạy trốn đến giờ em toàn ăn quả dại trong rừng, lúc nãy anh lại còn đè người ta ra…”

Đấm bùm bụp vào ngực Vũ Phong, Băng Nguyệt uất ức nói.

“ Được rồi, được rồi. Là ta sai được chưa, giờ ta mang nàng đi ăn sáng nhé!”

Cầm chặt tay Băng Nguyệt, Vũ Phong nhận sai nói.

“ Thế còn nghe được.”

Băng Nguyệt vui vẻ khi thấy người đàn ông của mình nhận lỗi.

Làm người đàn bà của Vũ Phong cũng không tồi chút nào! – Băng Nguyệt nghĩ thầm.

Hai người đứng dậy thay đồ.

Do quần áo của Băng Nguyệt đã rách vậy nên chỉ có thể mặc tạm quần áo Vũ Phong để rồi lúc nào đi mua. May sao quần áo lót hôm qua Vũ Phong giặt đã khô nếu không chắc cô phải thả rông ra đường mất.

Khi Băng Nguyệt thay quần áo Vũ Phong không quên chạy lại ăn đậu hũ, chỗ này sờ một tí chỗ kia bóp một tí. Khiến cho Băng Nguyệt cứ cười khanh khách.

Cuối cùng hai người ra khỏi nhà sau 30p thay quần áo.

Nhìn căn phòng trọ của Vũ Phong, Băng Nguyệt cứ nghĩ hắn cũng không khá giả gì. Nhưng khi nhìn thấy chiếc moto đắt tiền của Vũ Phong khiến cô phải suy nghĩ lại.

“ Không ngờ anh cũng có tiền đấy chứ!”

Vừa leo lên xe Băng Nguyệt vừa nói.

“ Điều em không biết về anh còn nhiều lắm, ví dụ như… Anh là Thầy giáo môn Văn chẳng hạn.”

Vũ Phong đáp lời.

“ Giáo viên? Anh á…”

“ Mình vào đây được không?”

Đứng trước cửa một nhà hàng sang trọng, Vũ Phong quay sang hỏi Băng Nguyệt.

“ Ừm… Hay mình sang quán đối diện đi, em thích ở đấy hơn!”

Suy nghĩ một hồi Băng Nguyệt chỉ tay sang quán ven đường nói.

“ Chỉ ăn phở thôi hả?”

Vũ Phong ngạc nhiên, nhìn quán phở nhỏ bên cạnh. Tuy giờ không phải còn sớm nhưng quán lại vô cùng đông khách, sinh ý không tồi chút nào.

“ Anh đừng có coi thường phở, phở Việt Nam là đặc sản đấy. Ngay cả Tổng thống Mỹ còn phải khen nữa là.”

Băng Nguyệt rẩu môi lên nói.

“ Thôi được, tất cả đều nghe em.”

“ Chủ quán ơi cho hai bát phở bò!”

Ngồi vào một chiếc bàn còn chống, Vũ Phong lên tiếng nói.

“ Có ngay có ngay.”

Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, dù hai người đã cố gắng nhưng việc vẫn nhiều không kể siết.

Đợi một lúc thì hai bát phở nghi ngút khói đã được mang lên.

Nhìn bát phở đầy ắp mà Vũ Phong không khỏi thèm thuồng. Phải biết là hắn cũng đói đấy, vận động trên người Băng Nguyệt cả buổi còn gì.

Vũ Phong đang định quay sang bảo Băng Nguyệt ăn ngon miệng thì đã thấy cô đánh chén rồi. Nhìn bộ dạng của cô không khỏi khiến Thầy giáo môn Văn phì cười.

Giờ đây Băng Nguyệt tóc tai bù xù bông thõng. Quần áo của Vũ Phong khi mặc lên người nàng trở nên rộng thùng thình, che đi cơ thể hoàn mỹ của nàng. Nhìn tướng ăn và cách ăn mặc của Băng Nguyệt thì trả ai nghĩ đây là một mỹ nữ tuyệt sắc cả.

Thấy Băng Nguyệt ăn ngon lành thì Vũ Phong cũng yên tâm và cúi đầu xuống ăn.

Vũ Phong rất thích ăn rau nên rổ rau sống nhanh chóng hết sạch.

Thấy vậy Băng Nguyệt liền lấy rổ rau bàn bên cạnh đưa cho hăn.

Nhưng khi đưa được nửa đường thì mặt cô bỗng tái mét, rổ rau rơi tung tóe xuống bàn…

MMMMM

Nếu thấy hay thì đừng quên yêu thích và cho mình một đề cử nha!

Cảm ơn tất cả mọi người!