Không khí thật là trong lành. Những giọt sương sớm còn vương trên lá, ánh nắng ban mai chiếu bóng hình nàng thiếu nữ xuống mặt đất khô cằn.
Bích Diệp ra khỏi nhà mà lòng phơi phới. Cứ nghĩ đến cảnh cái Tuyết với cái Thủy ngưỡng mộ thân hình của mình thì nàng lại mỉm cười. Chỉ tiếc là mẹ lại không đi chạy cùng, Bích Diệp chỉ còn biết thở dài.
Sau một vài bài khởi động làm nóng người. Đôi chân đầy sức sống bắt đầu những bước chạy đầu tiên.
Bách Hoa là công viên nổi tiếng nhất khu Đông, đây là nơi được đầu tư với số vốn vô cùng khổng lồ. Những hàng cây xanh, những loài hoa đua nở, chiếc hồ xanh biếc khiến không khí trở nên mát mẻ thoáng đãng.
Vậy nên không lạ khi Bách Hoa trở thành nơi tập thể dục thể thao của vô số người khu Đông. Từ những nhân viên văn phòng, cụ ông cụ bà đã nghỉ hưu hay cả những người bán hàng rong vất vả mưu sinh đều tìm đến.
Khi Bích Diệp đến nơi thì Bách Hoa đã tụ tập vô số người, già trẻ gái trai đều đủ cả.
Nhưng khi Bích Diệp đến đã khiến nhiều người phải ngước nhìn, nhất là những thằng troai troai mới lớn tập tành để tán gái.
Chiếc quần thể thao ngắn ngủn để lộ cặp đùi đầy nhựa sống. Đôi chân dài miên man khiến bao người phụ nữ ven đường phải ghen tị.
Chiếc áo bra ôm trọn bộ ngực mới nhú. Tuy không phải là quá to nhưng đầy kích thích. Khoác bên ngoài là chiếc áo balo thể thao xanh lá chông thật nổi bật.
Mái tóc dài búi cao kiểu củ hành khiến người đẹp càng trở nên năng động, cá tính hơn.
Bích Diệp đưa đôi bàn tay kiều diễm vuốt nhẹ lớp mồ hôi lấm tấm trên chán.
Thật là mệt mà! Đối với một người hay làm biếng như Bích Diệp thì việc tự nhiên hoạt động mạnh như chạy bộ thật là làm khó nàng. Với lại nàng thấy chạy thật là phiền phức, từ nãy đến giờ nàng đã phải từ chối ba bốn người đến là quen rồi. Biết thế nàng đã đeo khẩu trang rồi mới đi chạy.
Bỗng nhiên người Bích Diệp khựng lại, nàng nhanh tróng ngồi xổm xuống. Đôi tay nhanh chóng ôm chặt bắp chân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đầy đau đớn, giọt mồ hôi lăn dài trên má, đôi mắt lấp lánh giờ nhíu chặt.
Đau quá!! Nàng từ nhỏ đã quen sống trong sung sướng vậy nên chưa trải qua sự khó chịu đến như vậy.
…
Vũ Phong lao nhanh giữa hàng cây giữa công viên. Đối với một kẻ đang khát khao sức mạnh như hắn thì chạy bộ không là không đủ… Vì nó không đủ khó!
Vậy nên hơn 20 phút vừa qua hắn đều chạy nhanh, chạy hết sức, chạy như có chó đuổi đằng sau. Điều đó khiến người đi đường cứ chỉ, như là đang nhìn thằng điên vậy. Vì ở đây không ai chạy “ thừa sống thiếu chết” đến vậy cả.
Rẽ vào khúc cua bỗng Vũ Phong thấy bất ngờ. Một thiếu nữ buộc tóc cao đang ngồi một cụ ở giữa đường. Khuôn mặt thanh tú nhăn lại đầy đau đớn. Vũ Phong vừa nhìn là biết người này bị chuột rút rồi, mọi người ngày nay hay vậy. Chưa khởi động kĩ càng mà đã hoạt động mạnh thì gặp phải chấn thương là điều dễ hiểu.
Với một người từng thuộc hàng ngũ quân đội nhân dân như Vũ Phong thì không thể bỏ mặc người dân Việt Nam được.
Vũ Phong ngồi xuống, ân cần hỏi.
“ Cô có sao không?”
Thiếu nữ thấy có người quan tâm thì ngẩng mặt ngước nhìn. Chỉ thấy trước mặt nàng là một chú trung niên tầm hơn 30 tuổi. Bộ tóc xoăn tự nhiên đầy phong trần, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chiếc cằm lún phún vài chiếc râu.
“ Tôi đau quá..” – giọng Bích Diệp run rẩy.
Bích Diệp cảm thấy quen thuộc nhưng cơn đau khiến nàng không thể nhận ra.
Thấy khuôn mặt đầy sức sống nhưng đang nhăn nhó vì đau là Vũ Phong liền nhớ đến cô học sinh của mình. Tuy chỉ mới dạy nàng một buổi, nhưng với trí nhớ của một bồ đội đặc chủng thì nhớ một khuôn mặt là điều vô cùng dễ ràng.
“ Em bị chuột rút rồi, để thầy giúp.”
Thấy là người quen thì Vũ Phong lại càng dành sự quan tâm nhiều hơn. Hắn nhẹ nhàng đỡ Bích Diệp tới chiếc ghế đá dưới gốc cây.
Nghe ông chú trước mặt tự nhận là thầy khiến Bích Diệp ngạc nhiên, nàng bắt đầu suy nghĩ xem có thầy nào dạy mình như này không. Và bỗng nhiên nàng nhận ra…Hình như người đàn ông trước mặt là Thầy Dạy Văn hay bị cả lớp trêu chọc của nàng.
Cơn đau nhức khi bước đi khiến Bích Diệp không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa. Nàng nhấc nhẹ từng bước một, theo sự giúp đỡ của Vũ Phong mà ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế.
Thấy cô học sinh đã an tọa Vũ Phong ngồi xổm xuống, đôi bàn tay đầy sây xát bắt đầu nhẹ nhàng mát xa bắp chân thiếu nữ.
“ Để thầy mát xa cho khỏi đau.”
“ Hừ…vân.g.”
Thật là mát lạnh! Cảm xúc đầu tiên của Vũ Phong khi sờ vào chân của học trò mình.
Đôi chân ngọc ngà trắng không tì vết, cảm giác mát lạnh khiến người ta chỉ muốn tiếp tục vuốt ve. Lỗ chân lông nhỏ xíu càng khiến cặp trường túc trở nên mịn màng hơn.
“ Á! Đau..”
Bích Diệp run lên khi Vũ Phong bắt đầu mát xa.
“ Em có sao khôn…g”
Thấy Bích Diêp kêu đau khiến Vũ Phong ngước lên quan tâm hỏi han. Nhưng chính vì cái ngước lên đó đã khiến hắn sững người.
Oa! Không ngờ lại là màu đen huyền bí nha.
Do đang đau nên Bích Diệp không để ý, cặp đùi mỹ miều của nàng đang dạng ra. Nối liền với nó là một ngã ba huyền bí, chiếc quần lót màu đen ôm trọn vùng mu đầy đặn. Chiếc lông quăn không chịu gò bó mà vươn hẳn ra ngoài chiếc quần bé xíu. Hai mép đầy màu mỡ run run như đang kích thích thầy giáo phạm tội. Vũ Phong còn tưởng tượng ra mùi thanh xuân của thiếu nữ đang tràn vào mĩu mình.
Thấy thầy giáo thất thần Bích Diệp tưởng chân mình làm sao, đang đình lên tiếng hỏi thì giống như nghĩ ra diều gì… Cô học sinh thấy thầy giáo đang nhìn nơi tư mật thì hoảng hốt.
“ A! Thầy đừng nhìn mà.”
Đôi tay ngọc ngà mau chóng che đi vùng ngã ba bí ẩn, cắt đứt ngay cảnh xuân mới hiện. Khuôn mặt trắng mịn giờ đây đỏ ửng khiến Bích Diệp càng trở nên kiều diễm.
Thấy mình thất thố Vũ Phong chỉ biết cười khổ thật là cầm thú mà đến học sinh của mình mà cũng có ý nghĩ đen tối được. Tuy là vậy nhưng lòng Thầy giáo môn Văn cũng không thể nào yên được, trong chiếc quần thể thao con cự long đã vươn lên dựng đứng.
Nhưng mà cũng không thể trách Vũ Phong, trước đây hắn ở trong quân đội mà quân đội thì lấy đâu ra gái. Tuy những ngày nghỉ hắn vẫn có thể giải tỏa nhưng chẳng thấm tháp là bao. Vả lại ông thầy giáo mà hắn trọng sinh lại còn rin thì làm sao chịu nổi kích thích như vừa rồi.
“ Em còn đau không?”
Sau khi xoa bóp một lúc, Vũ Phong thầy cũng tạm ổn thì ân cần hỏi thăm và cũng để xóa đi không khí ngượng ngùng vùa rồi.
“ Vẫn còn hơi hơi ạ!”
Bích Diệp e thẹn trả lời, khuôn mặt của nàng vẫn còn phớt hồng không biết vì đau hay vì lộ hàng.
“ Uk, thế nhà em có xa không?”
“ Nhà em cách đây hai con phố ạ.”
“ Vậy thôi để tôi đưa em về, không chân đau này mà còn đi bộ xa thế là tí không đi học được luôn đấy.”
Nói rồi Vũ Phong không kịp để học sinh của mình trả lời thì đã quay lưng lại muốn nàng trèo lên.
Thấy thế Bích Diệp không biết nói gì, đôi môi đỏ tươi bặm lại. Từ nhỏ đến giờ nàng đã gần đàn ông thế này bao giờ đâu. Không phải người ta bảo “nam nũ thụ thụ bất thân” sao, vậy mà thầy giáo mình lại không để ý gì cả.
Đợi mãi mà chưa thấy Bích Diệp leo lên, Vũ Phong vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“ Nhanh lên đi! Tôi còn bận về đi dạy.”
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vũ Phong mà Bích Diệp bật cười, bận dạy học gì chứ ông thầy này của nàng xuốt ngày đi muộn. Hôm qua còn quá đáng hơn, cho học sinh tự đọc mà trả dạy gì cả.
Cuối cùng cô học sinh cũng cắn răng leo lên lưng thầy giáo. Thôi mặc kệ đến đâu thì đến.