Chương 1: Quân nhân thành thầy giáo

16h30 : sư đoàn 002 trực thuộc bộ tư lệnh

Tiếng còi tập hợp vang vọng khắp khu huấn luyện. Những người lính nhanh chóng tập hợp dù mồ hôi vẫn còn đang chảy sau quá trình huấn luyện một ngày dài. Hơn trăm người lính xếp thành mười hàng thẳng tắp trước sau như một, đứng trước họ là một người đàn ông uy nghiêm bệ vệ. Bộ quân phục xanh đậm, quân hàm đại tá khiến cho ta cảm nhận đây là một người đầy quyền uy. Nhưng bộ ria giống như râu dê đã phas hỏng tất cả, nó khiến ông ta trở nên đày hèn mọn.

“ Biên giới có thông tin bọn buôn lậu tối nay sẽ giao dịch. Tôi cần một dội đi dẹp hết lũ giặc cỏ này.”

“ Báo cáo!” – một người tiến lên, giơi tay chào.

“ Đồng chí Thành có gì cứ nói!”

“ Buôn lậu không phải nhĩa vụ của công an và bồ đội biên phòng sao? Sao lần này lại cần bồ đội đặc chủng chúng ta xuất kích?”

“ Lần này khác với trước đây, lần này buôn lậu không phải là đồ điện tử, quần áo hay giầy dép mà là vũ khí. Vậy nên mới cần chúng ta, giờ đây tôi chọn mười người đó là đồng chí: Toàn, Nam, Huy, Đức, Hiếu, ..... và chỉ huy là đồng chí Thành. Các đồng chí 7h tối tập hợp, còn lại giải tán.”

Khi ông đại tá đã đi xa và tất cả mọi người đã giải tán. Đức tiến đến chỗ Thắng vừa cười vừa nói: “ chúc mừng nhá lại được làm chỉ huy.”

Thành bình tĩnh trả lời “ Vẫn như mọi lần thôi mà.”

“ Thì tất nhiên rồi ông là huyền thoại sống của cả sư đoàn đấy, chưa thất bại nhiệm vụ nào. Đến tôi là bạn thân của ông còn gen tị nữa là haha.”

“ Là ăn may thôi, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài.”

#

7h : Bãi tập kết trực thăng

Mười người lính quân trang chỉnh tề, trang bị súng ống đạn dược đầy đủ xếp thình một hàng ngay ngắn.

“ Tất cả chuẩn bị. Xuất phát!”

#

8h15: Biên giới Việt – Trung

Mười quân nhân đặc chủng mai phục ven lối đường mòn liên thông giữa hai quốc gia.

Vừa đến nơi Thành đã chỉ huy: “ Hiếu trinh sát, Toàn bọc hậu, Nam bắn tỉa, còn lại trặn đánh nơi hiểm yếu.”

#

8h45

“ Báo cáo không có gì bất thường. Báo cáo hết.” giọng Hiếu vang lên trong bộ đàm.

Thấy vậy Đức nói với Thành bên cạnh “ Chẳng lẽ tình báo sai?”

“ Không có khả năn …”

Thành chưa nói hết câu thì BÙM…. Sau đó tiếng súng nã đạn liên tục vang lên

Đất bắn tung tóe, những cây gỗ không may mắn bị nổ nát bươm.

“ Không tốt chúng bẫy rồi, mau rút lui… tôi bắn yếm trợ."

Cả bọn vừa lùi vừa tránh sự tấn công, Thành vừa bắn vừa lùi sau cùng.

Bỗng nhiên đằng sau vang lên những tiếng kêu khiến anh phải ngạc nhiên.

“ Khô..n…g”

“ Tại sao!”

Khi vừa quay lại thì đập vào mắt Thành là hình ảnh thằng Đức, người bạn thân nhất của anh hai mắt trợn trừng như thể không tin nổi. Giữa ngực là một lỗ ro đạn bắn vẫn còn rỉ máu. Bên cạnh Đức là Toàn với điệu cừa nhếch mép và khẩu súng vẫn bốc khói được cầm trên tay.

Không thể nào!

Thành khong thể tin nổi, người anh em, người đồng chí, người được mình tin tưởng giao cho trọng trách bọc hậu phía sau lại là kẻ đâm sau lưng cả bọn.

Thành bỗng cảm thấy nguy hiểm, trực giác của một quân nhân ưu tú cho hắn biết rằng đây là một âm mưu và Toàn không phải kẻ duy nhất. Hắn chạy nhanh về phía gốc cây bên cạnh.

Nhưng không kịp rồi, dòng máu đỏ đã loang trên đất. Hắn đã chúng đạn, viên đạn găm ngay bả vai trái tí nữa thì đã xuyên qua tim và kết thúc cuộc đời hắn. Và giờ đây hắn đã biết kẻ tiếp theo là ai.

Nam – kẻ cầm trong tay khẩu súng ngắm duy nhất của cả đội, chính là người đã bắn phát súng vừa rồi.

Tuy trúng đạn nhưng Thành vẫn đến được gốc cây nhưng lòng lại nặng chĩu. Cầm khẩu súng trên tay và bang đạn không còn một viên thì hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ ngã ở đây. Nhưng hắn không cam tâm, máu của huynh đệ hắn không thế chảy vô ích được. Hắn hận, hận những kẻ đã quay lưng với hắn và những người đã hi sinh.

Vứt đi cây súng không đạn giờ chỉ còn là gánh nặng, Thành cầm con dao dã chiến lên và trờ đợi thời cơ. Hắn biết với sức của một mình thì không thể hạ được cả chục thằng. Vậy nên hắn chỉ có thể chọn một người.

Trong khi Thành còn đang suy nghĩ thì Toàn ra hiệu cho cả bọn ngừng bắn, rồi từ từ bước lại gần.

“ haha đội trưởng, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay. Không phải anh suốt ngày len mặt dạy đời bọn tôi sao.”

“ Hừ dạy dỗ các cậu là vì các cậu sai cần sửa, ai ngờ lại ra lũ chuột phản bội đồng chí, phản bội tổ quốc.”

Tuy trả lời nhưng tai Thành vẫn vểnh lên, hắn đã chọn Toàn làm mục tiêu. Vì hai lí do, một Toàn là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất; hai hắn là kẻ gần nhất.

“ Sắp chết mà còn định dạy giỗ tôi sao, nhưng anh sai rồi. Bọn tôi không phản bội tổ quốc, mà người đáng chết hôm nay chỉ là anh thôi. Anh không biết cái thói ngông cuồng của anh khiến cho rất nhiều ông lớn không vừa mắt.” vừa nói thì hắn càng tiến lại gần.

“ Vậy tại sao những người còn lại phải chết?” Thành điên rồi, không ngờ chỉ vì hắn quá nghiêm túc, quá chính trực lại trở thành đích ngắm cho người ta.

“ Tại vì họ đi với anh, vậy nên họ đáng chết. Thôi nói thế đủ để anh nhắm mắt rồi, giờ anh có thể an nghỉ đội trưởng à.” Toàn nhếch mép.

“ Vậy sao?” bỗng một tiếng nói lạnh băng khiến hắn hoảng hồn.

Thành lao nhanh ra khỏi gốc cây, hai chân dẫm mạnh xuống đất để cả người lao về phía trước như con báo xổng chuồng. Hắn biết thời gian của hắn không còn nhiều và đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của hắn.

Người Toàn ngã nhào xuống đất, hai chân bị khóa chặt. Hắn không ngờ tên đội trưởng coi như sắp chết kia lại còn khí lực lớn đến vậy.

“ CHẾT ĐI…..” Thành gào lên, tay phải vung con dao găm lên cao. Ánh trăng chiếu sáng lưỡi dao bóng loáng, sắc cạnh khiến người ta lạnh cả người. Tay vung xuống, vị trí mà hắn nhắm đến là cổ tên Toàn. Chỉ cần một nhát là có thể kết liễu.

Phụt…. máu bắn tung tóe.

Cổ tên Toàn có một đường máu dài ngoằng từ gáy đến ngực. Tuy thế miệng hắn vẫn cười, cười một cách sung sướng đầy ghê rợn. Hắn đã thoát chết, chỉ trong khoảnh khắc với một cái nghiêng đầu đã vớt lại tính mạng của hắn.

Trong khi Thành đánh một kích cuối cùng thì đồng bọn của Toàn đã kịp phản ứng. Cả bọn áp sát, giơ súng nhả đạn liên hồi.

Bùm…bùm… tiếng súng vang lên liên tục, máu thịt trên người Thành tung tóe. Hắn, thất bại. Chỉ một nhát dao cuối cùng hắn lại trượt. Hắn không cam lòng. AAAA hắn gào thét nhưng không ai nghe thấy.

Bịch, vứt xác Thành khỏi người Toàn đứng dậy lấy tay bịt lại cái cổ vẫn còn đang rỉ máu. Dẫm mạnh một phát vào kẻ vừa cho mình nhát dao.

“ Khá lắm đội trưởng à! Nhưng tôi mới là người thắng cuối cùng hahaaaa .” tiếng cười vang vọng cả cánh rừng biên giới.

#

7h30 : khu trọ Tân Hương, Tp. Bắc Thái

Aaa…ặc.. sao đau đầu thế này. Thành gượng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn reo trên chiếc tủ đầu giường.

Trên màn hình hiện lên tên người gọi với hai chữ đơn giản “ Hiệu trưởng”.

Qoái lạ mình có quen ai tên vậy đâu? Thành băn khoăn nhưng hắn vẫn nhấc máy.

“ Alo có chuyện gì không? Không có thì cúp máy đi ngủ…” hắn ngáp một cái rõ to.

“ GIỜ NÀY CÒN NGỦ! lên trường dạy ngay cho tôi không thì nghỉ đi….” Cụp.

Đầu dây bên kia cúp máy đột ngột. Nhưng điều đó không khiến hắn tức giận vì hắn vẫn còn đang ngơ ngác.

“ Không phải mình đã chết rồi à? Sao còn sống nhăn thế này. Với lại sao lại thành THẦY GIÁO. Thế đéo nào????????