Chương 272: Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)

Tống Thanh Thư nghe qua thầm tặc lưỡi, đám người này thật đúng là đủ lòng dạ độc ác:

– Thế nhưng nếu như gây nên chiến tranh giữa Mông Cổ cùng Đại Tống thì làm sao bây giờ?

– Công tử xin yên tâm…

Tên thủ lĩnh đáp, nói tiếp…

– Chuyện lần này thần không biết quỷ không hay, chúng ta đã sớm làm sắp đặt, tất cả manh mối đều chỉ hướng về Kim quốc, đến lúc đó Nhữ Dương Vương Phủ cho dù có phái người đến điều tra thì cũng sẽ dụng binh đối với Kim quốc, vừa vặn để cho bọn họ chó cắn chó…

Tống Thanh Thư nghe được cảm thán thật lâu, các vị quan Nam Tống tiến hành chiến tranh thì không được, nhưng âm mưu quỷ kế lại là nhất đẳng hảo thủ, Cổ Tự Đạo rõ ràng cùng Vạn Sĩ Tiết là kẻ thù trong triều chính, không ngờ hai người lại có cùng một tư tưởng, khác biệt duy nhất là một thì có ý đồ vén lên chiến tranh với Kim quốc, một có ý đồ vén lên chiến tranh Tống quốc mà thôi.

Đối thoại của bọn họ bị Triệu Mẫn cách đó không xa nghe được rành mạch, nàng kinh sợ rồi bực tức hung hăng mắng Huyền Minh nhị lão:

– Đều là do hai người các ngươi làm hỏng mất đại sự, hiện tại hy vọng duy nhất cũng không còn nữa…

Lộc Trượng Khách nhìn Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng cũng bị bắt, cười hắc hắc nói:

– Dù sao cũng chết chắc rồi, trên đường xuống hoàng tuyền có được mấy đại mỹ nhân làm bằng hữu cũng dễ chịu hơn là lẻ loi trơ trọi trên đường đi.

Bởi vì dư uy của Triệu Mẫn vẫn còn, dù là hôm nay đã đến mức độ này, Lộc Trượng Khách cũng không dám đánh chủ ý lên thân của nàng, trong miệng nhắc tới chỉ có Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng…

Tống Thanh Thư vừa vặn nghe được Lộc Trượng Khách nói, liền cười lớn:

– Ai nói trên đường xuống hoàng tuyền, các nàng sẽ theo giúp cho ngươi trên đường…

Vì muốn biểu lộ đúng bản chất của Cổ Bảo Ngọc để đám hắc y nhân thêm tin tưởng, Tống Thanh Thư nói xong liền đi đến tay trái ôm lấy Chu Chỉ Nhược, tay phải ôm Triệu Mẫn, cảm nhận được thân thể hai nàng mềm mại truyền đến kinh người:

– Đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như thế này, ta như thế nào cam lòng giết chết các nàng chứ…

Bị hắn ôm, Chu Chỉ Nhược không sao cả, dù sao nàng biết được thân phận hắn, bất quá thấy hắn rõ ràng đang tại trước mặt mình mà còn ôm lấy Triệu Mẫn, thì tức giận đến quá sức, nếu không có lo lắng bại lộ thân phận hắn, thì nàng đã nhào tới hung hăng cắn tên hoa tâm này một cái rồi.

Còn Triệu Mẫn chân mày lá liễu dựng thẳng, quát nói:

– Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra…

– Ta nếu không lấy ra thì thế nào đây…

Phảng phất chứng nhận lời nói của mình, Tống Thanh Thư nói xong dùng bàn tay lướt qua khuôn mặt của nàng, rồi dần đưa xuống dưới ngực của nàng vuốt lấy, cử chỉ cực kỳ ngả ngớn.

“Thật sự là quá trơn mềm nhiều co dãn a…”

Tống Thanh Thư âm thầm tán thưởng.

Triệu Mẫn trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sát ý, còn chưa kịp phát tác, thì bên cạnh Chu Chỉ Nhược lại cả giận nói:

– Không được chạm vào nàng ta…

Tống Thanh Thư theo phản xạ miệng ba hoa:

– Không đụng nàng chẳng lẽ người muốn ta đụng vào ngươi sao?

Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền âm thầm kêu hỏng bét, thật sự mình trêu đùa giỡn hơi quá rồi, trong nháy mắt đó rõ ràng đã quên thân phận nàng.

Chu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ ửng, nào ngờ nàng thẳng người, ưỡn ngực nhô đôi bầu vú cao, miệng khẽ nói:

– Tay của ngươi nếu quả thật không chịu để yên mà nói, thì cứ sờ ta là được rồi.

Biết phu thê bọn họ hay đùa nghịch, Lam Phượng Hoàng bên cạnh muốn cười lại không dám cười, đành phải quay đầu đi, nín nhịn cực kỳ vất vả.

Triệu Mẫn thì không biết nguyên do trong đó, thấy tình địch ngày trước chiếu cố đến mình như vậy, rất là cảm động:

– Chỉ Nhược, ngươi vì cái gì mà đối với ta tốt như vậy…

Chú ý tới ánh mắt quái dị của những người chung quanh kia, Chu Chỉ Nhược cũng thấy được hành vi vừa rồi có chút không thích hợp, sợ làm bại lộ thân phận Tống Thanh Thư, vội giải thích nói:

– Hừ, bất quá là vừa rồi ngươi ám chỉ nhắc nhở ta mau rời khỏi nơi đây mà thôi, con người của ta không thích mắc nợ nhân tình, nhất là ngươi Triệu Mẫn…

Bất ngờ Triệu Mẫn lại cười tươi như hoa:

– Ta chợt phát hiện có đôi khi ngươi vẫn còn rất khả ái đấy.

Chu Chỉ Nhược gắt một cái, nghiêng đầu đi không quan đến Triệu Mẫn nữa…

Tống Thanh Thư cười ha ha:

– Như vậy mới đúng chứ, tỷ muội nên đoàn kết hữu ái, làm giảm đi cho bổn công tử sự tình về sau trong hậu cung phiền lòng.

– Câm miệng…

Hai nàng không hẹn mà cùng căm tức nhìn hắn.

– Khục khục…

Một bên tên thủ lĩnh Hắc y nhân có chút nhìn không được vị công tử này cứ liên tục trêu đùa hai nàng, liền nhắc nhở…

– Chúng ta mau rời khỏi nơi đây, lúc quay về đến đảo rồi thì công tử muốn thế nào cũng được.

– Đó là đương nhiên… đó là đương nhiên.

Tống Thanh Thư một bên ứng phó, một bên suy nghĩ như thế nào thoát khốn.

– Bên ngoài trời mưa ngớt rồi, chúng ta chuẩn bị đi đi.

Tên thủ lĩnh Hắc y bắt đầu sắp xếp đồng bọn áp giải đám người Triệu Mẫn, lúc hắn đi ngang qua bên người Tống Thanh Thư, bỗng nhiên dừng lại kỳ quái nhìn nhìn…

– Công tử, ngươi như thế nào lại mang cái mặt nạ vậy?

Hắn nói những lời này vừa ra, Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng trái tim như chạy lên cổ họng.

Tống Thanh Thư ngược lại là điềm tĩnh, cách đó không xa Chu Chỉ Nhược nói ra:

– Do nữ nhân này mang mặt nạ lên cho ta, nàng sợ ta bị những người khác phát hiện ra thân phận, cũng không biết loại mặt nạ này như thế nào, mà ta muốn lấy xuống cũng gỡ không ra được, vậy ngươi đến giúp đỡ ta lấy xuống đi…

– Được rồi…

Tên thủ lĩnh nói xong liền đi tới, trong tay còn cầm lấy thanh Ỷ Thiên Kiếm của Chu Chỉ Nhược vừa rồi rơi xuống nói tiếp…

– Còn có thanh Ỷ Thiên Kiếm chém sắt như chém bùn này, công tử không cần phải lo lắng.

Tên thủ lĩnh tới trước mặt Tống Thanh Thư, đem thanh Ỷ Thiên Kiếm để một bên:

– Công tử ngồi xuống, để ta xem qua cái mặt nạ này như thế nào…

– Không có vấn đề.

Tống Thanh Thư thuận thế ngồi xuống, ánh mắt lại âm thầm tính toán phương vị của những tên hắc y nhân kia…

Tên thủ lĩnh hắc y cúi người tiến đến bên cạnh mặt Tống Thanh Thư quan sát…

– Ồ… cái mặt nạ này tựa hồ…

Trong lòng của hắn khả nghi, thời điểm đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên trước ngực mát lạnh, hắn như không thể tin được cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy kiếm khí từ hai ngón tay Cổ Bảo Ngọc đâm xuyên tim mình, trong nháy mắt kiếm khí đã phá hủy sinh cơ trong cơ thể hắn, trong ranh giới điện quang hỏa thạch, từng hình ảnh cảnh tượng vừa rồi từ ở trong đầu hắn bày ra, hắn rốt cuộc hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, có lòng muốn nhắc nhở đồng bọn, chỉ tiếc là hắn hữu tâm vô lực.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Cho dù Tống Thanh Thư xuất chiêu tận khả năng cẩn thận, nhưng trong tràng đều là cao thủ đứng đầu, trong nháy mắt đó sát khí mơ hồ tản ra bị bọn chúng phát hiện được, liền nhao nhao hướng bên này nhìn lại.

Tống Thanh Thư thân hình bỗng nhiên triển khai công lực, chính giữa đống lửa đang hừng hực bốc cháy dường như bị một làn gió mạnh mẽ gió thổi qua, từng điểm lửa tung bay đầy tràn ngập tại toàn bộ trong ngôi miếu đổ nát, khiến cho ánh sáng trở nên lúc sáng lúc tối.

Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng hoàn hảo, dù sao đã có chuẩn bị trước, một đoàn người Triệu Mẫn thì là chấn động, mở to ánh mắt muốn nhìn thấy rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là thân thể bọn họ như là ở trong một cái đầm tràn đầy sát khí, chung quanh sát khí vẫn còn như đậm đặc vô cùng, làm cho bọn họ nhìn không thấy bất kỳ vật gì, cũng nghe không được bất kỳ thanh âm gì.

Thời gian dường như trôi qua dài dằng dặc, lại có khi như trong nháy mắt, đến khi không gian chung quanh khôi phục lại bình thường, Triệu Mẫn miệng thở hổn hển, nàng cảm thấy toàn thân đã bị mồ hôi lạnh sũng nước, bên cạnh tiếng ồ ồ thở hổn hển, nàng không cần nhìn cũng biết đó là Kim Cương môn chủ cùng Huyền Minh nhị lão so với nàng cũng không đỡ hơn bao nhiêu…

Những đốm lửa bay múa đầy trời dần dần tiêu tán, Triệu Mẫn cuối cùng cũng đã thấy rõ tình cảnh cách đó không xa.

Ngoại trừ tên thủ lĩnh hắc y nhân quỳ trên mặt đất rũ cụp, mười bảy tên Hắc y nhân còn lại, mỗi tên đều trợn mắt tròn xoe, dường như tất cả đều vận công chờ phát động thế mãnh hổ, đem nam tử trẻ tuổi kia đang bay múa vây vào giữa.

Nam tử kia mày kiếm mắt sáng, khóe miệng lúc nào cũng treo nụ cười chán ghét, không phải Tống Thanh Thư thì còn là ai, nguyên lai hắn đã tháo mặt nạ trên mặt ra, trong nháy mắt đó bạo phát sát khí…

Thấy mười bảy tên hắc y nhân sắp bổ nhào đến, chỉ cần trong nháy mắt là có thể băm hắn thành trăm mảnh nhỏ, Triệu Mẫn trong lòng lo lắng, thốt ra:

– Cẩn thận… những người này võ công cao thâm…

Nàng bỗng nhiên khiếp sợ nói không ra lời tiếp, bởi vì nàng đã chú ý tới trong tay Tống Thanh Thư đang cầm nắm thanh Ỷ Thiên Kiếm, trên mũi kiếm đọng lấy giọt máu tươi óng ánh như huyết châu.

Dường như bị sóng âm của Triệu Mẫn làm chấn động, từ cổ của những tên Hắc y nhân cùng lúc nở rộ huyết vụ, dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, mơ hồ có thể thấy được một vòng cung quỷ dị máu tươi phún ra…

Máu tươi phun ra, những tên Hắc y nhân bị rút khô hết khí lực, từng tên một mềm nhũn lăn ngã trên mặt đất, Triệu Mẫn lúc này mới nhìn rõ ánh mắt của bọn chúng, cũng không phải trợn mắt tròn xoe như nàng nghĩ lúc đầu, mà là kinh hãi vô cùng cùng với không thể tin được.

Kim Cương môn chủ và Huyền Minh nhị lão càng là xanh tái mặt, lúc trước bọn họ đã từng lĩnh giáo qua võ công của đám thần bí hắc y này, Huyền Minh nhị lão mỗi người chỉ có thể đối phó với một Hắc y nhân, Kim Cương môn chủ yếu thì đỡ hơn một ít, miễn cưỡng có thể đối phó với hai đến ba tên, nhưng đối phương thì có mười tám người, lại không nói quy củ giang hồ cứ một loạt mà xông lên, trong thời gian uống cạn chén trà thì họ bị tổn thương không có chịu đựng nỗi nữa nên bị bắt.

Nhưng lúc này mười tám cao thủ kinh khủng này liền trong nháy mắt đều bị giết, chỉ là toàn bộ quá trình bọn chúng bị giết thì bọn họ cái gì cũng đều không thấy rõ.

Tống Thanh Thư cởi bỏ dây trói Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng, rồi đi tới trước mặt Triệu Mẫn, nhìn xem cặp môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, mỉm cười:

– Chúng ta lại gặp mặt…

Triệu Mẫn sắc mặt đỏ hồng, nàng xuất thân Mông Cổ, tính cách nàng vốn là lớn mật phóng khoáng, bình thường rất khó xuất hiện cái loại tư thái ngượng ngùng nữ nhi như thế này, thế nhưng nàng lại bị nụ cười này của hắn khiến cho trong tim thình thịch đập mạnh, trong lòng cũng phải ai thán:

“Tên hỗn đản này mỗi lần đối với ta đều cười như vậy, rốt cục vẫn bị sờ soạng trên thân nữa rồi…”.

Bất quá trước mặt Chu Chỉ Nhược, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận cái gì, hít sâu một hơi bình phục tâm tình kích động, ra vẻ tự nhiên nói:

– Ngươi muốn đánh lừa ta thật là cực khổ, đường đường Kim Xà vương, rõ ràng lại cam tâm cải trang thành một tên du đầu phấn diện quần áo lụa là thật uất ức a.

Nàng chốc lát này đã nhìn thấy rõ y phục trên người Tống Thanh Thư, liền kết nối lại lúc trước đủ loại, làm gì mà không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì a.

Tống Thanh Thư đưa tay nâng lên cái cằm khêu gợi của nàng, khoảng cách gần thấy hai gò má của nàng kiều diễm vô cùng:

– Một nữ nhân quá thông minh, có đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt.

Lại bị hắn sờ lấy như vậy, Triệu Mẫn cũng không kịp ngẫm nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của hắn, cặp môi đỏ mọng mím lại đáp:

– Đang tại trước mặt Chu muội muội mà đối với ta như vậy, cũng không sợ nàng tức giận hay sao…

Nào ngờ Chu Chỉ Nhược một bên cười đến so với nàng còn muốn vui vẻ hơn:

– Ta như thế nào vì một nữ nhân sắp chết lại tức giận chứ?