Chương 268: Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)

Trong lúc nói chuyện thì một đội võ sĩ đã giục ngựa xông tới, bao vây chung quanh lều trà, đám võ sĩ kia không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng yên quan sát mọi người, hiện trường chỉ có tiếng của bầy tuấn mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, lộ ra cực kỳ quỷ dị.

Bọn này võ sĩ tuy rằng một thân thường phục, nhưng trên thân thì bưu hãn chi khí để lộ thân phận bọn họ là quân binh, Tống Thanh Thư rùng mình, chẳng lẽ là do Cổ Tự Đạo an bài? Hắn lại dám bốc lên liều lĩnh, âm thầm triệu tập quân binh đến cướp người, thật sự là to gan lớn mật.

Đám kia võ sĩ ước chừng tầm khoảng trên dưới năm trăm người, tuy rằng trên chiến trường năm trăm người không tính là cái gì, nhưng dùng để đối phó người trong giang hồ có số lượng ít, năm trăm người đông nghịt một vùng, sẽ tạo ra một cảm giác phi thường áp bách.

Huống chi bọn này võ sĩ tất cả đều là kỵ binh, phải biết rằng Tống Triều từ trước đến nay luôn thiếu ngựa, kỵ binh rất thưa thớt, năm đó Nông Trí Cao làm phản loạn, quét sạch vùng Quảng Tây Quảng Đông, dưới trướng có mấy vạn đại quân, làm kinh động đến toàn bộ triều đình, vì thế triều đình vội vàng ngưng chiến cùng Tây Hạ, để cho Địch Thanh xuôi nam bình định, đối mặt với quân phản loạn quy mô lớn như vậy, Địch Thanh lúc dẹp phản loạn, trong đại quân cũng chỉ có năm trăm kỵ binh mà thôi.

Nơi vùng hoang sơn dã lĩnh này lại rõ ràng xuất hiện đến tầm năm trăm kỵ binh, thật sự là một chuyện động trời.

– Các vị quân gia định đến nơi nào đấy?

Tống Thanh Thư đang trầm tư, Âu Dương Phong cũng không quản đến những người này, Chu Chỉ Nhược cũng không có thói quen cùng nhiều nam nhân như vậy giao tiếp, Lam Phượng Hoàng ngược lại là tự nhiên cười nói, hỏi.

Đi đầu một tên kỵ sĩ tham lam nhìn thoáng qua dáng người căng mọng của nàng lồi lõm uyển chuyển, cũng không trả lời, mà đối với tên đồng bạn bên cạnh nói ra:

– Tại sao nhân số lại không đúng như tin báo vậy?

– Người Mông Cổ không thấy đâu cả.

Tên kỵ sĩ bên kia nói ra, lão đại… chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Tên kỵ sĩ thủ lĩnh, lạnh lùng nói ra:

– Cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc.

Nói xong tên kỵ sĩ liếc nhìn Lam Phượng Hoàng, lúc này Chu Chỉ Nhược không nhìn bọn chúng mà quay lưng tránh lấy ánh mắt dâm tà của đám kỵ binh, nhìn thấy cái mông của Chu Chỉ Nhược có chút vểnh cao lên, vô tình gió từ phía núi thổi ra ép chặt vào cái mông của nàng chia ra hai nữa mảnh mông tròn vô cùng khiêu khích, tên kỵ sĩ hạ giọng nói ra:

– Hai nữ nhân này xinh đẹp như vậy, giết không khỏi đáng tiếc, chi bằng…

Hắn tuy rằng tận lực giảm thấp xuống giọng nói, nhưng đám người Tống Thanh Thư đều là cao thủ, nghe được sắc mặt liền hàn băng.

Tên kỵ sĩ cầm đầu kia ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng, ánh mắt lộ ra kinh diễm, gật đầu nói:

– Nam nhân giết chết ngay tại chỗ, nữ nhân thì mang đi…

Lúc này hắn nói những lời này không chỉ không đè thấp, ngược lại còn cố ý lớn tiếng nói cho tất cả cùng nghe, vừa dứt lời liền giơ tay lên, đằng sau đám kia kỵ sĩ đã có chuẩn bị sẵn, từng tên giương lên nỏ ngắn bắn, trong nháy mắt hình thành một mảng lớn trên đuôi lông vũ hướng phía Tống Thanh Thư cùng Âu Dương Phong bắn tới.

Nỏ cùng cung tiễn bất đồng, cung tiễn bắn tầm xa, thường lúc công kích hướng lên tầm tứ thập ngũ giác (góc 45 độ) bắn, nỏ thì khác, so với cung tiễn tầm bắn của nó là tầm gần, nhưng độ chính xác hay là tốc độ đều hơn hẳn cung tiễn, lực sát thương trong cự ly ngắn cực kỳ khủng bố.

Cái đồ vật này nếu tại trong tay một đứa bé, cũng có thể đơn giản bắn chết người, vì vậy các triều đại dù cho có đổi thay, nỏ là thứ vũ khí mà triều đình quản chế nghiêm khắc. Hơn nữa công nghệ chế tạo nỏ phức tạp, giá trị chế tạo cao, không giống như cung tiễn dễ dàng chế tạo cung cấp đại quy mô trong quân binh, thông thường chỉ có một số quân binh đặc thù mới được sử dụng nỏ.

Đám người kia nói bắn liền bắn, không hề dấu hiệu chần chừ, tốc độ tên nỏ lại cực nhanh, nếu cao thủ giang hồ bình thường nói không chừng còn chưa có kịp phản ứng thì đã bị bắn thành con nhím rồi, bất quá trong tràng mấy đều là cao thủ trong cao thủ, Lam Phượng Hoàng tuy rằng thua kém một chút, nhưng có mấy người khác chiếu ứng, hơn nữa những mũi tên của đám kỵ sĩ cũng không có nhắm thẳng đến hai nữ nhân bắn, vì vậy vẫn an toàn không ngại.

Tống Thanh Thư cùng Âu Dương Phong nghe được đối thoại của bọn chúng, liền đã đề phòng, lúc bên kia kia đám quân binh vừa nâng lên nỏ, bọn họ cũng đã kịp kéo hai nàng thối lui trở về bên trong lều trà, làm cho đợt đầu mũi tên bắn vào khoảng không.

Đám quân quân kia đều là quân thiện chiến, thấy đoàn người tránh vào bên trong lều trà, tên nỏ giống như như giòi trong xương cùng bám theo bắn vào, lều trà này vốn là một gian nhà tranh đơn sơ, làm gì mà chống đỡ được tên nỏ với lực xuyên thấu rất mạnh…

Nếu không có nhờ trong nhà có vài cái bàn, mấy cây cột che chắn, đoàn người của Tống Thanh Thư chỉ sợ đã có người bị thương.

– Tất cả dừng tay lại.

Bên ngoài tên thủ lĩnh kỵ sĩ vội ngăn lại quân binh dưới tay, hắn nghĩ thầm nếu bắn loạn tiễn vào bên trong gian nhà, nhỡ hai mỹ nhân kia bị bắn chết thì làm sao, cho nên mới kêu gọi người trong gian nhà tranh đầu hàng:

– Người ở bên trong nghe đây, các ngươi chỉ cần đưa ra hai nữ nhân kia, chúng ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.

Hắn trên miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt lóe lên tàn nhẫn, nếu người bên trong thật sự nghe lời đem hai nữ nhân kia tống xuất, hắn há lại thật sự thả người trong gian nhà tranh con đường sinh lộ?

Tống Thanh Thư sắc mặt phát lạnh:

– Để ta đi ra ngoài giải quyết bọn hắn.

Vừa rồi nếu hắn không có lo lắng Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng bị thương, thì ở bên ngoài đã xuất thủ rồi, lúc này các nàng trong gian nhà tranh đã có vật che chắn, hắn đương nhiên không còn nỗi lo.

Âu Dương Phong lắc đầu nói:

– Đối phương có nỏ ngắn uy lực kinh người, huống chi nơi đây địa thế trống trải, thích hợp kỵ binh lao tới, võ công của ngươi mặc dù là cao, nhưng ra ngoài cũng thật sự quá mạo hiểm. Vừa vặn ta cùng Lam nha đầu chuẩn bị đấu độc, những người bên ngoài này cứ giao cho chúng ta đi…

Nghe trong giọng nói của lão tràn ngập tin tưởng, Tống Thanh Thư gật đầu, liền đứng ở một bên xem cuộc vui.

– Lam nha đầu, chúng ta sẽ lấy những người bên ngoài này tỷ thí dụng độc, xem ai dụng độc giải quyết hết bọn chúng trước, thì coi như là thắng. Ngươi là nữ bối, hãy ra tay trước đi.

Âu Dương Phong nói.

Lam Phượng Hoàng cười nói:

– Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

Nàng cầm lấy một tấm ván gỗ bảo vệ thân thể, đi đến bên cửa sổ, đưa tay phán đoán hướng gió, phát hiện nơi đây đang là hướng gió thổi tới, trong lòng mừng thầm.

Nàng rất nhanh xuất ra một bình sứ, đem một ít bột phấn màu vàng đổ vào cái khăn tay, sau đó đặt ở trên bệ cửa sổ, cặp môi đỏ mọng vận công thổi đến, bột phấn màu vàng liền theo hướng cơn gió, thần không biết quỷ không hay hướng về phía những tên kỵ sĩ kia bay tới.

Lam Phượng Hoàng ngoại trừ giỏi về cách sử dụng năm loại độc vật, trên thân nàng còn có hai thứ kịch độc đó là Kim Tằm Cổ Độc cùng Bích Tằm Cổ Độc. Hai loại độc dược này đều làm cho người trong giang hồ nghe qua đã sợ mất mật, bởi vì Bích Tằm Cổ Độc nếu không thấy máu thì độc tính phát huy không mạnh, cho nên nàng lựa chọn Kim Tằm Cổ Độc. Thứ độc dược này chỉ cần dính vào da một chút, có thể làm cho người trúng độc giống như ngàn vạn đầu trùng tại quanh thân gặm cắm, đau đớn không chịu nổi, muốn sống không thể, muốn chết không được…

Bất quá hai loại kịch độc đều có một loại nhược điểm, chính là nếu thi triển sử dụng đối phó với cao thủ thì rất dễ bị nội lực của đối phương phản chấn mà quay ngược về, vì vậy trận đánh lúc trước với Kim Cương môn chủ cùng Huyền Minh nhị lão, Lam Phượng Hoàng không dám sử xuất ra, chẳng qua hiện nay đối mặt với đám quân binh này sĩ, thì nàng không cần phải lo lắng mạo hiểm.

– Sự kiên nhẫn của ta là có hạn đấy, các ngươi không đưa các nàng đi ra, chúng ta sẽ phóng tiễn.

Bên ngoài tên thủ lĩnh kỵ sĩ kia thấy bên trong không có động tĩnh, thì không nhịn được thêm nữa.

Đúng lúc này, trong đội ngũ kỵ binh bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu la thảm thiết, chỉ thấy không ít binh sĩ lảo đảo ngã từ trên ngựa té xuống đất, trên mặt đất lăn qua lăn lại, một bên hung hăng cào cấu lấy da thịt toàn thân kêu thảm.

Đừng nói là đám quân binh, ngay cả phần lớn ngựa của bọn chúng cũng rất nhanh rối loạn trong đội ngũ.

– Chuyện gì xảy ra?

Tên thủ lĩnh giật mình, bản năng trên chiến trường làm cho hắn vô thức hạ lệnh…

– Tất cả mọi người lui về sau…

Lời này là một mệnh lệnh cứu được những người còn sót lại, Kim Tằm Cổ Độc mặc dù độc, nhưng dù sao số lượng có hạn, bên ngoài trống trải như vậy, độc phấn không có khả năng mỗi một chỗ đều có thể bay tới, sau khi thối lui đến khoảng cách nhất định, thì Kim Tằm Cổ Độc cũng bất lực.

Tên thủ lĩnh kỵ binh thật vất vả mới đứng vững lại được trận thế, thì thấy những tên quân binh kia đã dần dần không còn kêu rên, người và ngựa vụn tan tác một mảng lớn, rút cuộc đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.

Âu Dương Phong đứng ở bên cửa sổ ngoài nhìn ra bên ngoài, cười nói:

– Xem ra đến phiên lão phu xuất thủ rồi.

Lam Phượng Hoàng ngậm miệng, theo tính toán của nàng, Kim Tằm Cổ Độc Sức đủ để hạ độc làm chết trên năm trăm người còn có có dư, đáng tiếc là nàng không để ý đến người chứ không phải là vật chết, người sẽ không đứng tại nguyên chỗ bất động, hơn nữa nơi đây địa hình trống trải, một khi đám kỵ binh tản rộng ra, Kim Tằm Cổ Độc liền mất đi hiệu…

Mặc dù như thế, vừa rồi công phu dụng độc cũng đã làm chết gần một phần ba kỵ binh, bởi vậy có thể thấy được Kim Tằm Cổ Độc vô cùng bá đạo.

Nghe Âu Dương Phong muốn ra tay, Lam Phượng Hoàng cũng hiếu kỳ, bây giờ đối phương đã có phòng bị, hơn nữa còn lui bước ra xa như vậy, nếu muốn đối với bọn chúng mà dụng độc, nói dễ như vậy sao?

Phía ngoài bọn kỵ binh đang tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì, không có chú ý đến động tĩnh bên này, chỉ thấy Âu Dương Phong tìm được một chén trà trên bàn, theo con rắn từ trên quải trượng gỡ xuống, mở ra miệng của quái xà ra nặn ra một giọt độc dịch, Lam Phượng Hoàng giật mình, tò mò hỏi:

– Tiền bối vì sao không lấy thêm chút ít độc dịch nữa…

Nàng chú ý tới trong chén trà kia sau khi nhỏ độc dịch vào thì đen sì như mực, hiển nhiên là kỳ độc, bất quá độc thì cũng chỉ có một giọt, muốn dựa vào một giọt độc dược này đối phó với ba, bốn trăm người còn lại, đúng là không có khả năng.

Âu Dương Phong chỉ cười không nói, lại tìm được một bình nước trong, đem chén độc dịch pha loãng thêm mấy lần, rồi nhặt lên các tên nỏ rơi trên mặt đất, đầu mũi tên nhúng ngâm vào ở bên trong chốc lát, sau đó đến phía trước cửa sổ, vận khởi công lực đem những mũi tên nỏ dính độc dịch vận lực bắn ra phía ngoài.

Tống Thanh Thư nhìn thấy cũng có chút nghi ngờ, quái xà kia mặc dù là độc, nhưng một giọt độc dịch lại pha loãng nhiều lần như vậy, thật sự khó mà nói còn lại được bao nhiêu tính chất độc dược, coi như là có thể hạ độc chết người, nhưng chỉ có tầm hai mươi mũi tên nỏ, nhiều lắm là hạ độc chết hai mươi người, có thể tạo được cái tác dụng gì chứ?

Bên ngoài truyền đến một hồi kinh hô, hiển nhiên đã có không ít người bị bắn trúng tên nõ, Tống Thanh Thư tiến đến cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy những mũi tên nỏ cũng không có bắn trúng chỗ hiểm, mà chỉ là bắn trúng cánh tay, chân bọn quân binh, kỳ quái chính là những tên kia liền nhổ tên nỏ ra, tiếng kinh hô tựa hồ chỉ là bởi vì miệng vết thương đau, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có.

Chú ý tới là từ gian nhà tranh bắn ra tên nỏ, đám kia kỵ binh giận dữ, lập tức cầm lên nỏ ngắn bắn trả, mấy người Tống Thanh Thư đành phải rời khỏi cửa sổ, lần nữa ẩn nấp ở phía sau cái bàn.

Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Đây không phải là cách lão nghĩ ra biện pháp chứ?

Âu Dương Phong cao thâm mạt trắc cười nói:

– Chờ xem hí kịch đi.

Không nói Tống Thanh Thư và Chu Chỉ Nhược thì không là người dùng độc, chính là Lam Phượng Hoàng thuộc loại dụng độc cao thủ cũng ngạc nhiên không hiểu, một lát sau, tên nỏ bất tri bất giác ngừng lại không còn bắn nữa, bên ngoài lại truyền đến tiếng là kinh sợ cùng tiếng quát với các loại tiếng kêu thảm thiết.

Tống Thanh Thư lại giật mình, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài đám kỵ binh đã loạn thành một bầy, vừa rồi mười mấy người bị trúng tên kia, dường như đã biến đổi khác thường, bọn chúng thấy người xông đến cào cắn, phàm là người bị bọn chúng cáo cắn bị tổn thương, rất nhanh liền trở nên điên cuồng cùng mấy tên kia giống nhau, phát cuồng cắn lấy người khác, tốc độ tăng trưởng rất nhanh, bên ngoài liền đã biến thành chốn địa ngục nhân gian.

Chu Chỉ Nhược nhìn qua thấy kinh khiếp đem thân thể dính sát ở trong ngực Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư thấy được khuôn mặt cũng giật giật, tình cảnh phía ngoài thật sự quá bi thảm…

Lam Phượng Hoàng liền đối với Âu Dương Phong thi lễ:

– Tiểu nữ thua tâm phục khẩu phục, mong rằng lão tiền bối chỉ điểm…