Chương 1189: Lạt thủ tồi hoa
Cây nhuyễn tiên kia dài gần năm trượng, mà đầu roi dày dặc móc câu gai nhọn, trong các loại vũ khí, chi vật dài như như long xà kỳ này, chỉ có Chu Chỉ Nhược sử dụng Bạch Mãng Tiên Pháp mới có thể xuất ra ảo diệu như vậy..
Mới đầu Chu Chỉ Nhược ẩn núp trong bóng tối, vốn là chuẩn bị chờ đoàn người Mông Cổ trúng độc thì mới xuất hiện ra, nào ngờ Lam Phượng Hoàng thân phận liền bị Triệu Mẫn nhìn thấu, mắt thấy nàng lâm vào cực kỳ nguy hiểm, nàng vội vàng hiện thân cứu giúp.
Một bên Lộc Trượng Khách thấy sư đệ đỡ trái hở phải, vội vàng hét lớn một tiếng, nhảy đến bên cạnh Chu Chỉ Nhược, lộc trượng liền xuất ra đánh tới.
Chu Chỉ Nhược nghiêng người né tránh, đánh phản một chưởng, bởi vì như vậy nên chiêu pháp trường tiên liền xuất hiện một khe hở, Hạc Bút Ông thừa cơ đào thoát khỏi vòng phong tỏa trường tiên, cũng lập tức vây quanh bên tay trái nàng, cùng Lộc Trượng Khách hợp kích thành bên trái phải.
Một bên Lam Phượng Hoàng cả giận nói:
- Huyền Minh nhị lão, tốt xấu gì các ngươi cũng là nhân vật thành danh trong chốn võ lâm, lấy nhiều khi ít đối phó một cô nương, có xấu hổ hay không?
Hạc Bút Ông ồm ồm đáp nói:
- Hai huynh đệ chúng ta từ trước cho tới bây giờ đều là cùng chung tiến thối, đối phó với bất cứ một địch nhân nào cũng là như thế, cho du là đối phó với một trăm địch nhân cũng là hai huynh đệ cùng tiến lên.
Lam Phượng Hoàng không có ngờ tới hắn rõ ràng đem hành vi hèn hạ nói được lẽ thẳng khí hùng như vậy, tức giận đến toàn thân phát run:
-Nơi đây ở đâu có một trăm địch nhân, không biết xấu hổ..
Lộc Trượng Khách ánh mắt tham lam mà nhìn lướt qua thân hình sung mãn của nàng, cười hắc hắc nói:
-Ngươi muốn nhìn không được, thì cũng có thể ra tay giúp nàng a, chúng ta sẽ là hai đấu với hai…
Lam Phượng Hoàng sắc mặt khó coi, nàng biết rõ dùng võ công mà nói, mình cùng bọn hắn kém đến quá xa, nếu mù quáng xông lên, không chỉ không giúp được gì cho Chu Chỉ Nhược, ngược lại còn kéo chân nàng...
Chính trong thời điểm xoắn xuýt, Chu Chỉ Nhược quát:
-Lam tỷ tỷ không cần lo lắng, hai lão quỷ này ta không để vào mắt đâu..
Vừa dứt lời, nàng liền vứt bỏ cây nhuyễn tiên mà sử dụng kiếm, trường kiếm huy động, giống như như cuồng vũ rắn bạc, bên trong lều trà địa hình nhỏ hẹp, hơn nữa Huyền Minh nhị lão xông vào bên cạnh thân, Chu Chỉ Nhược dùng Bạch Mãng Tiên Pháp liền bị bó tay bó chân, cho nên mới thay đổi dùng trường kiếm, lập tức vãn hồi xu hướng …
Một bên Triệu Mẫn nhìn xem cuộc chiến có chút hả hê, lúc này thấy Chu Chỉ Nhược kiếm chiêu thần quang ly hợp, dưới sự giáp công hai đại cao thủ vẫn là có thủ có công, hư thật biến ảo, trong lòng nàng lại đố kị vừa ao ước: “ Đời này võ công một đường, chỉ sợ là vĩnh viễn so ra kém nàng…”
Tái đấu hơn mười chiêu, kiếm chiêu Chu Chỉ Nhược càng lúc càng kỳ ảo, trong mười chiêu thì có bảy chiêu thế công cực lăng lệ ác liệt, nếu chỉ một chút thiếu tập trung, thì liền đứng trước hung hiểm, nếu như lúc trước Chu Chỉ Nhược hao tổn lớn như vậy nội lực trong đấu pháp này, thì chỉ sợ kiên trì không được bao lâu, bất quá hai năm qua nàng tinh nghiền Cửu Âm Chân Kinh, căn cơ đã ổn, hơn nữa lại cùng Tống Thanh Thư thân mật cá nước, theo hoan hỉ chân khí của hắn, ở bên trong thu được cũng không ít ích lợi, một thân võ công sớm đã cao xa hơn thời điểm đại hội đồ Sư.
Triệu Mẫn thấy Huyền Minh nhị lão bị bức phải luống cuống tay chân, lo lắng hai người xảy ra sơ sót, vội đối với Kim Cương môn chủ nói ra:
-Ta cùng với vị chưởng môn Nga Mi Chu vốn có ân oán, xin làm phiền Kim Cương môn chủ ra tay bắt nàng giao cho ta xử trí.
Kim Cương môn chủ ngượng ngập nói:
-Quận chúa có chỗ không biết, lão phu đây niên kỷ một bó to rồi, làm sao không biết xấu hổ cùng hai người bọn họ liên thủ khi phụ một cô nương hậu bối như vậy chứ, về sau nếu là lan truyền ra ngoài, thì thanh danh Kim Cương môn sẽ bị ảnh hưởng, hiển nhiên câu nói vừa rồi của Lam Phượng Hoàng đã làm ra hiệu quả.
Triệu Mẫn thầm giận, nghĩ đến Kim Cương môn trong võ lâm từ lâu đã có tiếng xấu rồi, làm gì mà còn có cái gì thanh danh đáng nói, những thứ này người trong võ lâm ai cũng có một đống lớn quy củ, thật sự là phiền toái muốn chết.
Bất quá Kim Cương môn chủ dù sao cũng là khách khanh cao quí của Nhữ Dương vương phủ, lão đã không muốn, Triệu Mẫn cũng không tốt miễn cưỡng, ánh mắt nàng liền quay tít một vòng, liền cười nói:
-Nếu như môn chủ không muốn lấy nhiều khi ít, vậy thì hãy đem vị Lam giáo chủ này cầm xuống đi, vị Lam giáo chủ Ngũ Độc giáo này trong giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, làm không ít anh hùng hảo hán nghe thấy đã sợ mất mật, đối với nàng ra tay cũng không thể coi là lấy lớn hϊếp nhỏ….
Triệu Mẫn vừa mới nghe được Chu Chỉ Nhược xưng hô với Lam Phượng Hoàng, trên giang hồ người họ Lam người vốn là ít, huống chi lại am hiểu dụng độc, nên thân phận cũng không khó để mà suy đoán.
- Tuân lệnh quận chúa chi mệnh.
Triệu Mẫn đã cho lão đầy đủ bậc thang, Kim Cương môn chủ cũng không phải là không người thức thời , biết rõ vốn bởi vì lừa gạt đem nàng quay về mạc bắc đã làm nàng mất hứng, nếu lần nữa cự tuyệt, đây chẳng phải là tự làm đắc tội chết với nàng sao?.
Kim Cương môn chủ tuy rằng là công phu ngoại gia, nhưng mấy mươi năm công lực tích lũy xuống cũng không phải chuyện đùa, thân hình khẽ động liền xuất hiện ở trước mặt Lam Phượng Hoàng.
Lam Phượng Hoàng kinh hãi, duỗi giơ tay lên, trong tay áo liền bay ra hai tiểu xà hướng Kim Cương môn chủ bay tới, hai tiểu xà xanh biếc như thúy trúc, hiển nhiên là vật kịch độc.
Kim Cương môn chủ vừa rồi nhìn thấy Lộc Trượng Khách đã bị, thì đã có chuẩn bị, hai ngón tay liền điểm ra, chỉ phong Đại Lực Kim Cương Chỉ cách không đem hai con tiểu xà đánh gục, đồng thời thừa cơ bay tới, liền nắm giữ ở huyệt Kiên Tỉnh của Lam Phượng Hoàng.
Đại Lực Kim Cương Chỉ cao minh, tuy rằng không bằng Nhất Dương Chỉ, thế nhưng Lam Phượng Hoàng bị lão bắt lấy huyệt Kiên Tỉnh, toàn thân khí lực đã biến mất hơn phân nửa.
Kim Cương môn chủ thấy vừa mấy chiêu liền chế ngự giáo chủ đứng đầu một giáo, ở trước mặt mọi người lộ ra vẻ kiêu ngạo:
-Lam giáo chủ bên này mời….
Bất quá lời còn chưa nói hết câu, sắc mặt liền đại biến, vội vàng buông Lam Phượng Hoàng ra, chỉ thấy mấy ngón tay đã nổi lên một tia màu đen, từng đợt đau đớn nóng rực theo trên ngón tay truyền đến…
Lúc này lão mới tỉnh ngộ lại, Ngũ Độc giáo dùng độc nổi danh, Lam Phượng Hoàng thân là đứng đầu một giáo, toàn thân như thế nào lại không có độc vật hộ thể.
Lam Phượng Hoàng thừa dịp một chốc lát này lão thất thần, mũi chân điểm một cái, thân người như hoa hồ điệp kéo ra cùng Kim Cương môn chủ một khoảng cách, nàng lui về phía sau đồng thời trong tay áo lại liên tiếp giũ ra những tia hắc ảnh lia tới trên thân Kim Cương môn chủ.
Mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy Kim Cương môn tại trên thân thể dính lấy một con nhện lớn lông xù, một con bò cạp độc hoa văn, một con rít ngăm đen tỏa sáng cỡ ngón tay cái…
Đám người Mông Cổ thấy được da đầu run lên, vội vàng bảo vệ tại trước người Triệu Mẫn, lông mi Triệu Mẫn cũng là run rẩy, nàng xưa nay không sợ trời không sợ đất, đã từng đem trọn các môn phái võ lâm đều đùa bỡn bên trong tay, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, đối với mấy con vật này theo bản năng thì sợ hãi..
Tống Thanh Thư cũng là da mặt kéo ra, nữ nhân này cũng không biết là như thế nào đem nhiều con độc vật như vậy giấu được tại bên trong thân thể đấy, thiên hạ này người nam nhân nào dám đụng đến thân thể nàng a.
Lam Phượng Hoàng nhếch lấy bờ môi, một tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, mấy con độc vật dường như nhận được mệnh lệnh, không hẹn mà cùng hướng Kim Cương môn chủ táp tới.
Chỉ là nàng còn chưa kịp cao hứng, chỉ thấy Kim Cương môn chủ trên thân kim quang lóe lên, ba con độc vật như gặp phải thiếm điện, từng con một theo trên người lão rơi xuống trên đất không nhúc nhích, hiển nhiên đã đi đời nhà ma.
Kim Cương môn chủ cười dữ tợn, thò tay liền hướng cổ Lam Phượng Hoàng chộp tới, lần này hấp thụ giáo huấn vừa rồi, lo lắng nếu còn dây sẽ bị độc dược đối vật đối phương ám toán, cho nên ra tay đã không còn lưu tình chút nào.