-Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta và Vương Ngữ Yên chỉ mới là nhận thức mà thôi, ngay cả mức độ bằng hữu cũng chưa tính đến.
-Thật không?
Mộc Uyển Thanh bán tín bán nghi, nàng trong vấn đề này đương nhiên rất mẫn cảm, lúc trước khi nàng biết được Đoàn Dự là thân ca ca của mình, thì đã thương tâm gần chết, thậm chí còn cân nhắc muốn lôi kéo Đoàn Dự cùng bỏ trốn đến một nơi ai ẩn cư ai cũng không khỏi biết.
Kết quả không ngờ là Đoàn Dự liền xoay người di tình biệt luyến thích đến Vương Ngữ Yên, nàng lúc đó mới nản lòng nghĩ đến mình đã phí hoài tâm tư, thẳng đến về sau đến khi gặp phải Tống Thanh Thư.
Nếu như ngay cả lần này mà Tống Thanh Thư cũng thích Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh có cảm giác mình thực sự chỉ còn có con đường chết.
-Khoan đã….
Mộc Uyển Thanh thần sắc rất cổ quái,
-Ngươi nói Vương Ngữ Yên cũng là. . . cũng. . ."
-Cũng là do Đoàn Chính Thuần kia tạo nghiệt, Vương Ngữ Yên cùng ngươi chính xác là thân tỷ muội.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười nói,
-Vậy ngươi bây giờ có còn muốn đi gϊếŧ mẫu thân của nàng nữa không?
-Vậy Vương Ngữ Yên chẳng phải là cùng Đoàn. . . Dự cũng là huynh muội?
Mộc Uyển Thanh vẻ mặt khϊếp sợ, chính nàng cũng không rõ ràng lắm mình lúc này cao hứng hay là mất hứng, nói chung đây là một loại tình cảm phi thường phức tạp khó hiểu.
- Vương Ngữ Yên cùng ngươi là tỷ muội thì không giả, nhưng cùng Đoàn Dự cũng vị tất là thân huynh muội. . .
Tống Thanh Thư không muốn tiết lộ thêm nhiều bí mật, nên liền chuyển dời câu chuyện,
-Thế nào, chẳng lẽ ngươi định thông tri cho vị ca ca tiện nghi kia sao?
-Ta thông tri hắn để mà làm gì, nam nhân của Đoàn gia đều là loại người thay lòng đổi dạ, chính bọn họ tạo nghiệt, thì đáng đời sẽ gặp báo ứng.
Mộc Uyển Thanh hận hận nói, đương nhiên chuyện Lý Thanh La hại mẫu thân mình không nói, lại làm liên lụy đến nữ nhi của mình, mà tất cả đều co Đoàn Chính Thuần đầu sỏ gây nên, Đoàn Dự thì đứng núi này trông núi nọ, Mộc Uyển Thanh trong lòng của nàng cũng đã sớm nguội lạnh với hắn rồi.
-Ngươi yên tâm đi, Đoàn Dự này phúc trạch thâm hậu, sẽ không phát sinh như trong ý nghĩ của ngươi loại chuyện đó đâu.
Tống Thanh Thư nhìn ra Mộc Uyển Thanh trong ánh mắt có một tia lo lắng, nên khuyên lơn.
Mộc Uyển Thanh trong lòng cả kinh, vội vàng giải thích:
- Ta đối với hắn giờ chỉ có chi tình huynh muội, còn những chuyện khác thì không có gì còn tồn tại.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Không cần giải thích, ta tin tưởng ngươi, lấy tính cách của ngươi, nếu như trong lòng không có buông bỏ hắn, thì cho dù là có chết cũng sẽ không có khả năng để toàn bộ thân thể của mình hiện ra trước mặt nam nhân khác đầu
-Hừm….
Mộc Uyển Thanh lúc này mới nhớ đến thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình vẫn còn ngâm sâu trong trong thùng nước tắm, thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi,
-Vẫn chưa xong sao?
-Sắp xong rồi..
Tống Thanh Thư ở trên lưng trắng của nàng nhanh chóng điểm vài cái, Mộc Uyển Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng đầu gục úp sấp bên cạnh thành thùng nước tắm, phun một ngụm máu ...
Tống Thanh Thư xoa xoa lấy mồ hôi trên trán, thở một hơi dài nhẹ nhõm:
-Tốt rồi….trong thân thể ngươi dư độc đã thấm ra trong nước nóng, tụ huyết cuối cùng cũng đã tiêu thất không còn, ngươi không cần lo lắng. . . .
Tống Thanh Thư trợn cả mắt lên, Mộc Uyển Thanh lúc này đầu ghé vào trên cạnh thùng tắm n, không có chú ý tới phía sau lưng nửa người đã nổi lên mặt nước, da thịt trắng sáng như tuyết, bờ eo dịu dàng nắm chặt bên hông, còn có cái khe mông chia đôi hai bên mảnh mông thịt săn chắc đường cong theo hình bán nguyệt thật là sắc dục tuyệt mỹ
Cảm giác được lời nói của hắn khác thường, Mộc Uyển Thanh lúc này mới ý thức được có gì không thích hợp, vội vàng lại trầm mình đến trong thùng tắm, văng lên bọt nước khắp nơi.
Tống Thanh Thư vừa tránh né bọt nước, vừa cười nói:
-Ngươi nhanh lên một chút bước ra đi, trong nước nóng đã có độc chất từ trong thân thể ngươi mới vừa bức ra, nếu như để lâu dài lại xâm nhập ngược vào thân thể, thì lại phiền phức.
-Vậy ngươi mau xoay người sang chỗ khác a.
Mộc Uyển Thanh cuống lên.
-Được..được..
Tống Thanh Thư cười tủm tỉm xoay qua chỗ khác, thuận tiện cầm lên y phục của nàng để trên tấm bình phong đưa về phía sau cho nàng.
Một lúc lâu qua đi, phía sau truyền đến Mộc Uyển Thanh giọng nói e thẹn của nàng:
-Xong rồi…
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, không khỏi hai mắt tỏa sáng, Mộc Uyển Thanh tóc dài xõa vai, bởi vì vừa bức độc hết, tuy rằng không có thi phấn trang điểm, nhưng lại hồng hào phản chiếu rực sáng cả gian phòng.
-Đoàn Dự tên ngốc đó thật mắt mù a, một người xinh đẹp như tiên nữ vậy lại không muốn, lại bỏ đi quấn quýt si mê cái gì Vương cô nương đó.
Tống Thanh Thư nhịn không được cảm thán nói, Mộc Uyển Thanh dung mạo vốn là không hề thua kém Vương Ngữ Yên, mai lan trúc cúc, mỗi người một vẻ, Đoàn Dự có thể là vì say mê Thần Tiên Tỷ Tỷ, khiến cho trong mắt hắn ngoại trừ một Vương Ngữ Yên, thì không bao giờ ... liếc mắt nhìn thẳng vào những cô nương khác nữa….
Mộc Uyển Thanh nghe được hắn, sắc mặt trắng nhợt:
-Ta có một việc cần nói trước với ngươi rõ ràng, bằng không thì trong tâm sẽ bất an.
Thấy nàng vẻ mặt trịnh trọng, Tống Thanh Thư ngẩn ra:
-Chuyện gì?
-Trước đây Tứ Đại Ác Nhân tới Đại Lý trợ giúp Đoàn Duyên Khánh đoạt lại đế vị, vì muốn làm bại hoại Đoàn gia, vì vậy liền đem ta và Đoàn. . . Đoàn Dự nhốt chung tại trong thạch thất, còn cho chúng ta uống Ẩm Dương hòa. . .
Mộc Uyển Thanh cắn môi đem chuyện trước đây thân trúng Âm Dương Hòa Hợp Tán từ đầu tới đuôi nói lại một lần, sau đó lẳng lặng nhìn Tống Thanh Thư.
Thấy Mộc Uyển Thanh cũng không có nói tỉ mỉ nàng và Đoàn Dự đã phát sinh qua cái gì, Tống Thanh Thư cả kinh, chẳng lẽ bên trong có biến? Đoàn Dự thực sự đối với nàng đã có làm cái gì. . .
Tống Thanh Thư rất mau đưa những ý niệm này ra khỏi trong đầu, lại còn kéo tay Mộc Uyển Thanh an ủi:
-Uyển Thanh, mặc kệ cho ngươi đã trãi qua cái gì, tất cả đều không phải là lỗi của ngươi, từ đầu tới cuối ngươi chính là người bị hại, ta chỉ hận không có sớm một chút nhận thức ngươi, để bảo hộ cho ngươi. Bất quá từ nay về sau ngươi không cần lo lắng gì cả, ta sẽ vẫn luôn bên cạnh ngươi, sẽ không để cho ngươi gặp phải bất kỳ thương tổn gì.
-Ngươi thực sự không ngại sao?
Mộc Uyển Thanh ánh mắt rạng ngời rực rỡ, nhìn chăm chăm vào ánh mắt của hắn.
-Những cái loại lễ giáo thế tục đó đối với ta mà nói chẳng là gì cả, nếu ta ưa thích ngươi, thì sẽ tiếp thu tất cả những vấn đề của ngươi. . .
Tống Thanh Thư liên tục an ủi nàng, hắn đây cũng không phải là nói dối, đối với thể giới hiện đại trước đây của hắn, thì vấn đề trinh tiết hay thuần khiết gì đó cũng chỉ còn là trong truyền truyết của ngay xưa mà thôi…
-Tống đại ca..
Mộc Uyển Thanh trong mắt chứa lệ quang, lần đầu tiên chủ động đầu nhập vào ngực của hắn.
Nhìn trong lòng mỹ nhân đôi môi đỏ mọng, êm dịu trơn bóng làn da, Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, chậm rãi cúi người cuống hôn lên môi nàng.
Nhìn gương mặt của Tống Thanh Thư cách môi nàng càng lúc càng gần, Mộc Uyển Thanh trong lòng hoảng hốt, vô thức lắc đầu:
-Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?
-Lắc đầu cái gì mà lắc đầu a, lẽ nào ngươi không thích ta hôn ngươi sao?
Tống Thanh Thư nghi ngờ hỏi.
-Ta. . .
Mộc Uyển Thanh nghẹn lời, trả lời thích thì cũng không phải, không thích cũng không phải, chính trong lúc đang do dự, thì môi Tống Thanh Thư đã dính sát miệng nàng.
-Um…
Mộc Uyển Thanh cả người căng thẳng, bất quá chậm rãi nhắm hai mắt lại, hé mở ra môi anh đào, tùy ý đối phương… Tống Thanh Thư ngậm lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi dò xét vào trong miệng nàng, một tay vọt lên trèo lên trên đỉnh bầu vú cao ngất tuyết, bên trong khoang miệng ấm áp bị đầu lưỡi nam nhân trêu đùa! Trận trận kɦoáı ƈảʍ làm cho nàng toàn thân bay bổng, lúc này Tống Thanh Thư vừa hôn môi vừa có động tác vuốt ve trên thân thể nàng, làm cho Mộc Uyển Thanh từ đáy lòng ẩn sâu dục hỏa chậm rãi bị dẫn phát ra, bộ ngực sữa trước ngực run rẩy loạng choạng khi bị xâm nhập trong tay nam nhân, Mộc Uyển Thanh một đôi tay trắng cũng chủ động quấn lên cổ tình lang, Tống Thanh Thư một tay để ở eo thon nàng, sau đó từ từ dọc theo đường cong uyển chuyển thướt tha hướng phía dưới vuốt lấy, cuối cùng đã đi tới trên đôi chân đẹp thon dài! Mộc Uyển Thanh đôi lông mày đen khẽ nhắm, má phấn như đào, khuôn mặt kiều diễm như cái mũi quỳnh dao nhẹ nhàng run run…
Cái lưỡi mềm mại hương vị ngọt ngào của nàng giờ cũng đã cùng tình lang tận tình quấn giao, đuổi theo lẫn nhau, hoàn toàn cũng đã quên thân mình ở phương nào, đến khi nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, một đôi nam nữ đồng thời thở hào hển, phun ra từng trận trận nhiệt khí…
Bất tri bất giác Mộc Uyển Thanh phát hiện mình đã nằm ở trên giường, y phục cũng cũng bị mất trật tự cởi ra, càng làm cho nàng hơn mặt đỏ chính là Tống Thanh Thư lúc này chính cái đầu của hắn đang chôn ở trước cái yếm nàng, rất nhanh từng đợt cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân,
Mộc Uyển Thanh da thịt bóng loáng không tỳ vết, khiến cho Tống Thanh Thư yêu thích không buông tay, theo lưng trắng, eo nhỏ nhắn cho đến cái mông, vuốt ve lên xuống nhiều lần cũng không chút nào giảm hào hứng. Mộc Uyển Thanh lúc đầu không biết làm sao trở nên chìm đắm trong đó, mặc dù không có chọn lựa chủ động, nhưng đối với Tống Thanh Thư khinh bạc lại không hề kháng cự, hắn một tay xoa nắn lấy cái mông đẹp rất tròn săn chắc của Mộc Uyển Thanh, tay kia nhẹ nhàng kéo ra cái yếm đỏ, lập tức đôi bầu vú Mộc Uyển Thanh lập tức bắn ra khỏi cái yếm trói buộc, trên đỉnh màu đỏ hai hạt đầu núʍ ѵú nhô lên dị thường mê người, bàn tay Tống Thanh Thư tại chân gốc ngọc nhũ của nàng nhu hòa xoa bóp, rồi chậm rãi leo lên đỉnh núi, cầm thật chặt dùng sức mà xoa lấy, chà đạp lấy.
Mộc Uyển Thanh chưa từng có được khúc nhạc dạo tình cảm mãnh liệt như vậy; lại cũng hiểu được một dục niệm chưa bao giờ có đang dâng lên cao; khi nàng cảm giác được nhũ phong bị hắn xoa bóp, toàn thân như gió lạnh thổi qua rùng mình một cái, thì bên dưới hạ thể, cửa ngọc môn quan cũng không tự chủ đã tràn ra một cỗ chất lỏng nồng đặc, Tống Thanh Thư nhìn thấy nàng nhắm mắt lại, trên mặt trên cổ đỏ ửng thật lâu không lùi, đôi môi đỏ thẫm so với vừa rồi lại kiều diễm hơn nhiều, tuy thẹn thùng vạn phần nhưng nàng cũng không có ngăn cản hắn làm càn.
Cái kia trầm mặc phóng túng lại để cho Tống Thanh Thư trong nội tâm không khỏi rung động, hắn cúi đầu xuống, đưa miệng đến trên đầu núʍ ѵú kiên quyết, Mộc Uyển Thanh lại là một tiếng ngâm khẽ, trên mặt hiện ra thần sắc khó chịu, đầu lưỡi Tống Thanh Thư liếm quanh trên đầu núʍ ѵú truyền đến cảm giác tê dại toàn thân nàng, biểu lộ kɦoáı ƈảʍ không bỏ sót cái gì.
Mộc Uyển Thanh trong cổ bắt đầu phát ra “ um ..um “ thanh âm, thân thể hơi giãy dụa, cuốn, vặn vẹo, Tống Thanh Thư ở phía trên không ngừng vuốt ve, cái miệng càng là điên cuồng mà bú ʍúŧ trêu đùa hai đầu núʍ ѵú của , theo Tống Thanh Thư khiêu khích, Mộc Uyển Thanh dần dần bị lạc mình, còn Tống Thanh Thư tức thì bị ái dục làm cho đầu óc hôn mê, liều lĩnh nắm lấy cái tiểu nội khố nàng chậm rãi cởi ra, chỉ thấy cái gò mu phồng mập mê người kia, một lùm có đen nhánh chói mắt, làm Tống Thanh Thư cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, xinh đẹp động lòng người Mộc Uyển Thanh đã không còn mảnh vải che thân, hắn không khỏi nghĩ đến lấy cây côn ŧɦịŧ to lớn của mình đắm chìm tại nàng chính giữa hai đùi nàng, mà dùng hết sức sở trường ân sủng. Lúc này dưới háng cây côn ŧɦịŧ ngạo nhiên cương cứng chống đỡ lên cái mông tròn kia hơi vểnh lên.
-A
Mộc Uyển Thanh trong lòng tràn ngập nhu tình, đang muốn hoàn toàn buông ra tất cả để tiếp nhận hắn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, không khỏi nổi giận nảy người ra, một tay đẩy ra nam nhân trên người:
-Tốt rồi…, nguyên lai là ngươi đang lừa gạt ta….
Tống Thanh Thư không hiểu ra sao nhìn nàng, kinh ngạc vạn phần:
-Ta lừa ngươi cái gì chứ?
Mộc Uyển Thanh đã ngồi dậy, một bên mặc lại y phục một bên cắn môi nói:
-Hừ, Chung Linh nha đầu kia cái gì cũng đều nói hết cho ta biết, ta biết ngươi đến Thổ Phồn học được một bộ. . .một bộ… hạ lưu Công Pháp gì đó, há lại nhìn không ra ta vẫn còn là một thân trong trắng thuần khiết? Hết lần này tới lần khác là do ta tự mình đa tình, còn tưởng rằng ngươi thực sự cứ như vậy yêu thích ta, ngay cả cái chuyện ta nói mình đã mất đi thuần khiết thì ngươi cũng không ngại, do đó trong lòng cảm động mới quyết định hiến thân để cho ngươi tự mình kiểm nghiệm sự trong sạch của ta. . .
Thât ra vừa rồi Mộc Uyển Thanh cố ý nói ra việc bị ép uống Âm Dương Hòa Hợp Tán chính là dò xét tâm tư của Tống Thanh Thư, để xem mình ở trong lòng hắn đến tột cùng là như thế nào. Thế rồi Tống Thanh Thư biểu hiện ra không cố chấp đến tất cả mọi điều cùng với ý nghĩ yêu thương làm cho nàng cảm động không thôi, tâm trí nóng lên liền định lập tức hiến thân cho hắn, thực nghiệm chứng minh trong sạch của mình, bất quá vừa rồi trong thời điểm ranh giới cuối cùng, nàng nhớ tới Chung Linh đã từng nói tới những chuyện kia, đột nhiên nàng tỉnh ngộ lại, nên thoáng cái vừa thẹn vừa giận như vậy.
Tống Thanh Thư vẻ mặt oan uổng:
-Ngươi có biết hay không, vừa rồi lúc nói bị uống Âm Dương Hòa Hợp Tán rồi cùng với Đoàn Dự thì ta nghe qua giống như sấm sét giữa trời quang, ta đâu biết là ngươi gạt ta, trong đầu cứ nghĩ làm thế nào để cho ngươi thoát ra khỏi cái bóng mờ đen tối đó, để làm nhạt đi đau thương trong lòng của người…
Thấy Mộc Uyển Thanh vẫn còn nửa tin nửa ngờ, Tống Thanh Thư nhất thời cấp bách:
-Ta Tống Thanh Thư thề với trời, nếu như trước đó ta biết ngươi đang gạt ta, thì ta…
-Không được thề…
Mộc Uyển Thanh vội vươn tay che lại cái miệng của hắn,
-Thề độc không phải là tùy tiện như vậy, ta tin ngươi là được…
Tống Thanh Thư rốt cục thở nhẹ nhỏm, nhìn Mộc Uyển Thanh ngồi ở bên giường kiều mị vô hạn, không khỏi thèm ăn nhỏ dãi:
-Nếu không. . . thì chúng ta tiếp tục?"
-Ai muốn cùng ngươi tiếp tục,
Mộc Uyển Thanh nhịn không được lườm hắn một cái, thấp giọng nói:
-Mới vừa rồi bị ngươi chiếm tiện nghi còn chưa đủ à.
-Chưa… đương nhiên là chưa đủ…
Tống Thanh Thư trơ mặt ra nói..
Mộc Uyển Thanh sắc mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói rằng:
-Tống đại ca, nếu như ngươi chỉ có một mình ta là nữ nhân, nếu bây giờ muốn, ta sẽ theo ngươi. Nhưng khi ta vào đến Trung Nguyên trong thời gian ngắn ngủi thì đã nghe đến bên cạnh ngươi vây quanh nhiều vô kể hồng nhan tri kỷ,. . Ngươi cũng biết sự tình của mẫu thân ta, năm xưa đó chính là bị họ Đoàn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, kết quả chung thân thương tiếc, ta không muốn để cho mẫu thân ta lại thấy ta lặp lại con đường xưa trước đây của mình.
Tống Thanh Thư trong lòng rét lạnh:
-Chúng ta đây đã đến mức như thế này mà còn không thể…?
Mộc Uyển Thanh tức giận nguýt hắn một cái,
-Bộ ngươi không tính là tìm gặp mẫu thân ta để đề thân sao!
Minh bạch Mộc Uyển Thanh là ý tứ này, Tống Thanh Thư đại hỉ:
-Ha ha, ngươi không nói sớm đi, hù chết ta, còn tưởng rằng ngươi quyết định sẽ ly khai ta chứ..
Mộc Uyển Thanh hứ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác đỏ mặt không nói lời nào.
Tống Thanh Thư ngang nhiên xông đến, nhỏ giọng nói:
-Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng gã cho ta, vậy trước hãy để cho ta giải thèm đi…..