-Được, tiểu đệ cùng Tống đại ca cải trang hướng về Cô Tô, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền?
Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu hô to.
-Có ty chức, Vi tước gia có gì phân phó?
Hai người nghe tiếng Vi Tiểu Bảo hô hoán, liền đẩy cửa đi vào cười nịnh nói.
-Các ngươi tìm một người giả trang cho giống ta, gióng trống khua chiêng, như thường lệ đi về phía bắc, ta cùng Tống đại ca có việc cần đi đến Cô Tô một chuyến.
Vi Tiểu Bảo lấy ra ngân phiếu, phân ra cho hai người:
-Phân chia cho mọi người, lần này rất nguy hiểm, tất cả đều phải cẩn thận.
-Có Vi tước gia lo lắng cho thuộc hạ, chúng tôi tám đời tu luyện phúc khí a.
Triệu Tề Hiền cười hắc hắc nói.
-Được rồi được rồi, đừng nịnh hót nữa, các ngươi chuẩn bị lên đường đi.
Vi Tiểu Bảo phất phất tay cho hai người ra ngoài.
Nhìn thấy hai người ra khỏi đóng cửa phòng lại, Tống Thanh Thư đột nhiên kêu lên:
-À… Vi huynh đệ, lần này chúng ta xuất phát bí mật, nếu như mang theo a đầu kia, thì quá vướng bận. ."
Tống Thanh Thư chưa nói hết, Vi Tiểu Bảo nhìn hắn như là quái vật chen ngang:
-Tống đại ca, một đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như thế, đại ca cũng cũng cam lòng gϊếŧ sao?
Thấy gã hiểu lầm ý của mình, Tống Thanh Thư xạm mặt lại nói:
-Ý của ta là hay là thả a đầu đó ra. . ."
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Dọc theo đường đi chỉ có hắn và mình, thì cũng rất là khô khan vô vị..”
Vì thế liền nói:
-Chúng ta đi chuyến này là che dấu tai mắt của người, Kim Xà doanh biết trong sứ đoàn của chúng ta chẳng có cô nương nào đi theo cả, bây giờ chúng ta mang theo a đầu kia, lại càng có thể ẩn dấu được thân phận, với lại nếu như trong lúc bị nguy cấp, nếu chúng ta không chống đỡ được, thì còn có thể nắm lấy a đầu kia ra làm con tin, Viên Thừa Chí thường nói với mọi người là lấy nhân nghĩa làm đầu, nếu như mặc kệ đứng nhìn một tội nữ tử vô nhân bị chết, chắc chắn là uy vọng sẽ bị tổn thất lớn. . .
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn hắn, trước đây hắn cho rằng Vi Tiểu Bảo chỉ là giỏi là nịnh nọt cùng với vận khí gặp may, qua lần gặp mặt này thì thấy rỏ Vi Tiểu Bảo không có đơn giản, tư duy xoay chuyển nhanh chóng, thôn minh tài giỏi hơn người thường rất nhiều.
-Ưm… vậy thì cứ theo ý tứ của Vi huynh đệ, chúng ta sẽ dẫn a đầu đó đi theo.
Tống Thanh Thư thấy hắn nói cũng có lý, bây giờ hắn đang dựa vào Vi Tiểu Bảo để đầu cơ kiếm lợi, chính mình cũng không thể để có nửa điểm sơ xuất làm cho gã nghi ngờ.
Trở về phòng của mình, Tống Thanh Thư vừa định đến giường giải huyệt đạo cho Thủy Sinh, thì khóe miệng đối phương lộ ra nụ cười giả dối, trong nháy mắt bàn tay nhỏ dài duỗi đến, điểm ngay mấy đại huyệt của Tống Thanh Thư.
-Um..huyệt đạo của ngươi, ai đã giải?
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Tống Thanh Thư đang suy tư về vấn đế khác, nên không phát hiện ra được Thủy Sinh chỉ là làm bộ nằm yên ở trên giường mà thôi.
-Hừ!
Thủy Sinh nhăn lại mũi ngọc tinh xảo, lập tức từ trên giường nhảy xuống, đắc ý nói :
-Công phu điểm huyệt của mấy tên chó săn quá kém cỏi, bổn tiểu thư võ công cao cường, đường nhiên là tự mình giải huyệt a."
Tống Thanh Thư thấy tình thế không ổn, gượng gạo cười:
-Này Thủy tiểu thư, nếu ngươi đã thoát hiểm, xin mời cứ tự tiện rời đi, nếu như chần chừ bị người phát hiện thì khó mà thoát thân được đấy.
-Bổn tiểu thư tại sao phải đi?
Thủy Sinh oại phòng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cũng bắt chước giống như Tống Thanh Thư vừa rồi rót một chén nước chè xanh uống, vừa mới đưa vào miệng đột nhiên nhớ tới cái chén mới vừa rồi bị Tống Thanh Thư uống qua, nên vội vã phì phì . . phun ra ngoài.
-Tại sao cô nương không tẩu thoát ngay đi?
Lần này đến phiên Tống Thanh Thư không nghĩ ra..
Thủy Sinh đương nhiên sẽ không nói đến chuyện khi nàng tự giải khai được huyệt đạo liền dự định tẩu thoát ngay, có điều mới vừa đi vài bước thì phát hiện đâu đâu cũng có quân binh, dựa vào công phu mèo quào của nàng, thì làm sao chạy thoát được? Không thể làm gì khác hơn là quay trở về phòng tìm cách, chưa biết làm sao thì nghe tiếng thị vệ chào hỏi Tống Thanh Thư, linh cơ lóe lên, quay trở về an vị trên giường, làm bộ nằm im không nhúc nhích như cũ.
Thấy Tống Thanh Thư quái lạ nhìn mình chằm chằm, Thủy Sinh lại nghĩ đến dáng dấp đáng ghét của hắn trước đây, cơn tức giận trỗi dậy duỗi ra bàn chân vừa đá hắn vừa mắng:
-Hừ…ta đánh chết tên dâʍ tặc vừa rồi bắt nạt ta…
-Thủy cô nương, cứ mở miệng gọi ta là dâʍ tặc, nếu như lời này truyền ra bên ngoài, ta thì thật ra không có gì, nhưng mọi người sẽ nghĩ như thế nào về sự trong sạch của cô nương?
Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói.
-Đồ con rùa đen, đại hỗn đản, tất cà là do ngươi gây ra..
Thủy Sinh sững sờ, nghe hắn nói cũng có đạo lý, càng giận dữ không chỗ phát tiết, sử dụng cả tay chân đánh trên người của Tống Thanh Thư .
Tuy rằng bị một mỹ nhân như hoa như ngọc dùng quyền đối mặt, sự hưởng thụ nhiều hơn là bị đánh đau, thế nhưng Tống Thanh Thư cũng không muốn cả người lưu lại dấu ấn bị quyền đánh trúng, bị như vậy thì ngày mai làm sao gặp người đây?
Tống Thanh Thư chuyển động ý nghĩ, tằng hắng một cái:
-Cô nương đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta là cao thủ có khả năng di hình đổi huyệt, ngươi cứ tiếp tục đánh như thế này, nói không chắc huyệt đạo của ta có thể sẽ tự giải ra đấy.
Thủy Sinh quả nhiên bị hắn doạ dẫm, vội vã ngừng tay, trong lòng cả kinh:
"Nếu như hắn thật sự giải được huyệt đạo thì nguy …”
Càng nghĩ càng không yên lòng, lại điểm thêm trên đùi hắn mấy huyệt đạo, sau đó đứng dậy tìm ở trong phòng sợi dây đem hắn trói lại.
Xoay quay tìm kiếm cũng không tìm được cái gì để trói, nag ngồi trở lại trên giường, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, xoay người bắt đầu cỡi ra đại lưng của mình.
- Chẳng lẽ cô nương muốn thân thể của ta sao?
Tống Thanh Thư làm ra dáng vẻ run rẩy nói tiếp:
-Ưʍ..um..đây là lần đầu tiên của ta đấy?
-Phì..
Thủy Sinh tuy rằng không hiểu lắm hắn nói có ý gì, nhưng trong lòng biết là hắn không phải nói cái gì tốt, hung dữ lườm hắn:
-Ngươi còn nói loạn, ta liền cởi ra đôi ủng nhét vào trong miệng ngươi.
- Ủng của ta thì rất hôi, nhưng nếu như mỹ nhân chịu đem chính đôi ủng của mình cởi ra nhét vào trong miệng, ta bảo đảm tuyệt đối không nói nữa.
Tống Thanh Thư đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm Thủy Sinh rất điêu ngoa.
-Buồn nôn, vô liêm sỉ!..
Thủy Sinh tức giận đến cả người run, vội vã cởi xuống đai lưng đem hai tay hắn trói đến sau lưng, cuối cùng mang đầu đầu giường quấn chặt thêm hai vòng.
-Hừm… thơm quá.
Lúc Thủy Sinh buộc chặt hắn, những sợi tóc khó tránh khỏi phất phơ ngang qua khuôn mặt Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư là như say sưa ngửi vào khen ngợi.
Thấy Tống Thanh Thư đã bị trói lại, còn bị chính mình điểm huyệt đạo, Thủy Sinh yên lòng, quay đầu lại oán hận nhìn hắn:
-Ngươi còn ăn nói lung tung, ta sẽ nhét đôi ủng vào miệng thật đấy!
-Được, không nói nữa… không nói!
Tống Thanh Thư vội vã ra dáng đã nghe lời nàng.
Thủy Sinh hài lòng vỗ vỗ tay phủi bụi, suốt ngày hôm nay tâm trí căng thẳng mệt mỏi, mãi đến tận bây giờ tâm tình mới thả lỏng ra thì cơn buồn ngủ ập đến, quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư một lần nữa, mới tính trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, chờ trời rạng sáng, lúc ấy là đám quân thị vệ buồn ngủ nhất thì tìm cách chạy đi.
Tống Thanh Thư thấy nàng cởi đôi ủng, ở trên giường thu dọn tấm chăn, sắc mặt kỳ bí nói:
-Mỹ nhân…mây đen gió lớn, hãy cẩn thận coi chừng nằm lộn giường, đây chính là gian phòng của ta đấy. . .