Thấy rời khỏi tửu lâu đã xa, Tống Thanh Thư một hơi thở ra, vừa né tránh vừa hướng kêu lên:
-Cô nương, nếu cứ còn như vậy thì ta sẽ hoàn thủ đấy.
Mộc Uyển Thanh một bên sử dụng kiếm đâm, một bên cắn chặc môi:
-Ngươi muốn đánh trả thì cứ đánh, nhất đao gϊếŧ chết ta đi là xong hết mọi chuyện.
Tống Thanh Thư lui ra phía sau từng bước, tránh thoát mũi kiếm bổ về phía trước chóp mũi, không khỏi buồn bực:
-Cô nương cứ mở miệng một tiếng là mắng ta phụ tâm tặc, cô nương đã nhận lầm người rồi.
-Không có nhận sai, chính ngươi là tên phụ tâm tặc đó!
Mộc Uyển Thanh càng nói càng kích động, liên đới kiếm pháp đều sắc bén mãnh liệt tăng thêm vài ba phần.
-Một cô nương làm sao có thể động một chút là mắng chửi nam nhân lời như vậy,
Thấy nàng càn quấy làm tới, Tống Thanh Thư cũng có chút giận,
-Được rồi…. ta cũng muốn nghe cô nương nói cho rỏ ràng, ta làm cái gì mà phụ lòng, ta phụ lòng với ai đây hả? Đối với cô nương sao?
Mộc Uyển Thanh hô hấp cứng lại, hừ một tiếng:
-Tự trong lòng ngươi rõ ràng…
-Nếu ta rõ ràng thì còn hỏi cô nương làm gì?
Tống Thanh Thư không nín được nói.
-Ngươi...
Mộc Uyển Thanh mở miệng muốn nói, bất quá đột nhiên hơi đỏ mặt, lời đến khóe miệng thì nuốt trở về, đổi giọng,
-Ngươi đối với muội muội của ta bội tình bạc nghĩa, không phải phụ tâm tặc vậy là cái gì?
-Muội muội của cô nương?
Tống Thanh Thư ngẩn ra,
-Cô nương làm gì có có muội muội chứ?
-Vậy mà nói không biết ta, ngươi nếu không nhận thức ta, thì làm sao lại biết ta có hay là không có muội muội?
Mộc Uyển Thanh hung hăng trừng mắt hắn.
-Cô nương biết chính xác ta là ai chứ?
-Hừ, ngươi chình là tên hổn đãn khinh bạc vô lại, hí thần giả quỷ, ai đã biết một lần thì sẽ không quên.
Mộc Uyển Thanh lúc nói lời này giống như nhớ ra cái gì đó, trên mặt bất giác tựa như hồi tưởng lại...
-Ặc..
Lúc này Tống Thanh Thư không biết nói cái gì nữa, đành lấy xuống cái mặt nạ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn đối phương,
-Uyển Thanh, ta cũng không phải muốn giấu diếm ngươi, chỉ là bây giờ hành tung không thể để rơi vào trong mắt người được.
-Đừng có gọi ta như vậy, ta và ngươi rất quen thuộc sao?
Mộc Uyển Thanh mặt ửng hồng nhàn nhạt.
-Chúng ta cùng sinh tử cùng chung hoạn nạn, như vậy còn không quen thuộc sao? Ngươi như vậy làm ta thật sự có chút thương tâm.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
Mộc Uyển Thanh trong lòng quýnh lên, thật sự nàng sợ đối phương hiểu lầm tâm tư của nàng, định giải thích, nhưng lại nghĩ tới việc hắn đã làm, liền không nhịn được hừ một tiếng:
-Hừ… thật sự thì chúng ta rất quen thuộc, quen thuộc nhanh đến mức đã trở thành người một nhà.
Tống Thanh Thư vui mừng:
-Uyển Thanh quả nhiên là nữ trung hào kiệt, lại có thể biểu đạt ý nghĩ yêu thương ta như vậy, như vậy đi, để ta chọn ngày tháng tốt, đi đến Đại Lý gặp nhạc mẫu đại nhân để đề thân nhé.
Mộc Uyển Thanh bị hắn một phen ngôn luận khiến cho mặt đỏ tới mang tai, vừa thẹn vừa giận:
-Ai hướng về phía ngươi biểu đạt ý nghĩ yêu thương hả ! Ta vừa rồi ní có ý là... ý là ngươi đã trở thành muội phu của ta rồi!
Nói câu về sau, giống như xúc động chuyện thương tâm, nhịn không được ríu rít khóc lên.
Tống Thanh Thư luống cuống, vội vàng chạy đến bên người nàng, lau trên gương mặt vệt nước mắt:
-Chuyện này... ta thực là không biết rõ ý tứ của ngươi, ta làm sao lại thành muội phu của ngươi hả?
-Chung Linh là muội muội của ta, ngươi trước đó đã cùng với Chung Linh làm chuyện đó...
Nhận được từ trên lòng bàn tay đối phương truyền tới nhiệt khí, Mộc Uyển Thanh lui về sau từng bước, cắn môi, cũng nói không tiếp được, thật ra thì nàng rất lo sợ Tống Thanh Thư hỏi nàng tại sao Chung Linh là muội muội của nàng, sẽ làm cho Mộc Uyển Thanh đối với thân phận của mình cực kỳ mẫn cảm bối rối, sơ là nói ra sẽ bị Tống Thanh Thư khinh thường.
May là Tống Thanh Thư đối với chuyện của Đoàn Chính Thuần rất hiểu rõ ràng, giờ thoáng cái Mộc Uyển Thanh vừa đề tỉnh, nghĩ tới, có chút chột dạ cười ha hả:
-Vậy là tỷ muội các người cảm tình vẫn rất tốt a, không ngờ loại chuyện này Chung Linh cũng nói vơi ngươi.
Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác không nói thêm gì.
Nguyên lai là lúc ở thành Kim Lăng bị Thủy Sinh làm cho Mộc Uyển Thanh tức giận bỏ đi, rất nhanh nàng cũng hối hận, nhưng tình tình nàng thì kiêu ngạo quật cường, quay đầu lại đi tìm hắn là chuyện tuyệt đối không thể, nên nản lòng thoái chí quay về Đại Lý cùng sư phụ Tần Hồng Miên sống nương tựa lẫn nhau ẩn cư ở trong sơn cốc..
Tần Hồng Miên thì cho là nữ nhi của mình bởi vì chuyện của Đoàn Dự nên mới u buồn như vậy, đoạn này nghiệt duyên này, nàng cũng không biết phải an ủi nữ nhi ra sao nữa, lại thêm chuyện này thật ra thì cũng có một phần nguyên nhân từ mình, trong lòng cũng có hổ thẹn nên Tần Hồng Miên không có phát hiện được tâm tư chính thức của nữ nhi mình.
Cho đến có một ngày, Chung Linh chạy đến chổ của Mộc Uyển Thanh chơi, từ đó Mộc Uyển Thanh mới biết thêm rất nhiều sự tình, tỷ như Chung Linh trong khoảng thời gian này theo Lam Phượng Hoàng của Ngũ Độc Giáo tu luyện, lần náy nhín chút thời gian trở về thăm mẫu thân, thuận tiện vấn an vị tỷ tỷ Mộc Uyển Thanh này.
Hai người nơi ở tương đối gần, lại là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên dù không có liên hệ máu mủ, nhưng tình thân vẫn như là tỷ muội, Chung Linh lại vốn là người không có gì tâm cơ, nhịn không được nên đem chuyện riêng tư của mình ra thổ lộ hết cho Mộc Uyển Thanh nghe.
Theo lời Chung Linh kể lại kỹ càng tỉ mỉ, Mộc Uyển Thanh trong lòng cũng thấy hơi kỳ quái, bởi vì nàng có một loại cảm giác, tựa hồ Chung Linh miêu tả người kia của Chung Linh và hình tượng của người trong lòng nàng thấy trùng hợp có nhiều điều
Đến khi thời điểm Chung Linh nói ra ba chữ Tống Thanh Thư, Mộc Uyển Thanh nghe qua giống như bị sét đánh ngang tai vậy.
Chung Linh cũng không có ý thức được Mộc Uyển Thanh dị thường, nghe được hai người đã tư định chung thân, lại có phu thê chi thực, Mộc Uyển Thanh quả thực hận không thể một kiếm gϊếŧ chết Tống Thanh Thư, nhưng trước mặt Chung Linh, nàng lại không tiện biểu lộ ra, chỉ là miễn cưỡng mỉm cười nghe nàng kể rõ ràng chuyện giữa hai người phong hoa tuyết nguyệt.
Đến khi Chung Linh rời đi, Mộc Uyển Thanh cả người phiền muộn không chịu nổi, sẵn dịp Tần Hồng Miên bảo nàng đi ám sát nữ nhân Vương gia của nhà Cô Tô, nàng không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Bất quá khi nàng đi tới Trung Nguyên, thì hay tin Tống Thanh Thư suất lĩnh Kim Xà Doanh đại phá Thanh Quân, các loại sự tích bị lời truyền đi vô cùng kì diệu, Mộc Uyển Thanh cũng chẳng biết tại sao, quỷ thần xui khiến liền cải biến hành trình, bỏ chuyện ở Cô Tô mà đi đến Sơn Đông, một đường tìm kiếm Tống Thanh Thư, ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm, đến tột cùng là xuất đầu vì Chung Linh, hay là vì bản thân mình để tìm một câu trả lời hợp lý.
Thấy Mộc Uyển Thanh trầm mặc không được tiếng, suy cho cùng rõ ràng cảm tình giữa hắn và Mộc Uyển cũng chưa có minh xác quan hệ..
-Uyển Thanh, chuyện của ta và Linh nhi thật ra là có nguyên nhân, lúc đó ta đang bị trọng thương, nàng vì cứu ta nên mới...
Tống Thanh Thư giản lược đem quan hệ của hai người trước đó nói qua một lần.
-Những chuyện này thì ta biết…
-Ta cùng với Linh nhi cùng giống như ngươi, đều là tình đầu ý hợp, tại sao lại nói là phụ lòng?
Tống Thanh Thư hỏi dò.
-Ai cùng ngươi tình đầu ý hợp chứ…
Mộc Uyển Thanh gắt một cái,
-Ngươi nếu không phụ lòng, thì sẽ không đem Linh nhi ném ở Ngũ Độc Giáo lâu như vậy mà chẳng hề quan tâm đến, Linh nhi chỉ là một ngốc nha đầu, vô điều kiện tin tưởng ngươi, ta thì không tốt như vậy để bị lừa gạt đâu. Từ lúc vào trrong Trung Nguyên tới nay, đầu đường cuối ngõ đều lưu truyền sự phong lưu của ngươi thành cả văn chương, cái gì là Cửu công chúa, cái gì chưởng môn Nga Mi phái a, cái gì là Tằng Cô Nương...
Mộc Uyển Thanh như ăn dấm chua nói, lại phát hiện Tống Thanh Thư vẻ mặt như là giễu cợt nhìn mình, cả giận nói:
-Trong lòng ngươi đắc ý cũng không cần ở ngay trước mặt ta lộ ra như thế.
-Uyển Thanh, ngươi lần này thiên lý vạn dặm tìm ta để hưng sư vấn tội, đến tột cùng là vì Chung Linh hay là vì mình vậy?
Tống Thanh Thư khóe miệng treo lên một nụ cười như có như không.
Mộc Uyển Thanh sắc mặt lúc trắng lúc xanh:
-Ta từ thiên lý xa xôi chạy đến tìm ngươi, ngươi cứ như vậy cho ta hèn hạ sao? Chung Linh tiểu nha đầu kia có gì tốt, vì sao ngươi là có thể đối với nàng ôn nhu như vậy?
-Ngươi có muốn ta đối với ngươi như là đối với Chung Linh sao? Chuyện này dễ làm mà.
Tống Thanh Thư mỉm cười, thân hình thoáng cái xuất hiện ở sát trước mặt Mộc Uyển Thanh.
Hai người cự ly cực gần, Mộc Uyển Thanh thậm chí cũng có thể cảm giác được hô hấp đối phương, nàng vội vàng định thối lui, thì vòng eo đã bị một cánh tay ôm chặt lấy, thân thể thoáng cái mất trọng tâm ngã xuống trong lòng đối phương.
Mộc Uyển Thanh còn không có phản ứng kịp, thì môi đỏ mọng tiên diễm đã bị Tống Thanh Thư hôn lên, ánh mắt của nàng thoáng cái trợn tròn thật lớn, vội vàng đẩy hắn ra, vừa ngượng ngùng lại tức giận:
-Ngươi... ngươi lại khinh bạc ta…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
- Không khỏi là ngươi hy vọng ta đối với ngươi giống như đối với Chung Linh sao? Ta chính là thường như làm như vậy đối với Chung Linh a, bất quá nàng so với ngươi thì nghe lời hơn nhiều, mỗi lần như thế này thì rất thuận theo đáp lại ta.
-Câm miệng…
Mộc Uyển Thanh nghe được mặt đỏ tới mang tai, vừa lau môi vừa cả giận nói,
-Ta không phải là ngốc nha đầu như Chung Linh.
-Thế làm như vậy không được sao?
Tống Thanh Thư giang tay ra,
-Mỗi người các ngươi đều là độc nhất vô nhị, ta đối với mỗi người các ngươi đương nhiên cũng là độc nhất vô nhị, chẳng lẽ ngươi muốn ta đối với ngươi giống như đối với những nữ nhân khác sao?
-Hừ…già mồm át lẽ phải!
Mộc Uyển Thanh trừng hắn, trong lòng biết rõ đây bất quá chỉ là hoa ngôn xảo ngữ, cũng không biết vì sao, trong lòng nàng một mảng lửa giận cũng bất giác tiêu giảm hơn phân nửa.
-Uyển Thanh, ngươi nếu như vẫn còn là phiền não ta, thì hãy dùng độc tiễn bắn ta cho hả cơn giận đi…
Chú ý tới đối phương giữa hai lông mày có chút buông lỏng, Tống Thanh Thư rèn sắt khi còn nóng nói.
-Phì…
Mộc Uyển Thanh giận quá cười gằn,
-Lấy võ công của ngươi, độc tiễn của ta lại có thể làm thương tổn ngươi!
Tống Thanh Thư lập tức nhắm hai mắt lại:
-Yên tâm đi, để cho ngươi nguôi giận, ta tuyệt sẽ không né tránh, cũng sẽ không vận công chống lại, nếu bị độc chết, coi như là thượng thiên trừng phạt cái tội ta hoa tâm đi.
Thấy Tống Thanh Thư quả nhiên một bộ dáng dấp thúc thủ hy sinh, Mộc Uyển Thanh tức giận đến giơ cánh tay lên đem ám tiễn nhắm ngay người hắn:
-Ngươi cho là ta sẽ không dám phóng độc tiễn sao?
Ẩn núp ở từ phía xa xa một cây đại thụ xem trò vui, Lý Mạc Sầu thần sắc nhất thời trở nên cực kỳ cổ quái:
"Quả nhiên là tiểu tử Tống Thanh Thư này không còn gì để nói. Hừ … vì hoa tâm nữ nhân, ngay cả cái mệnh của mình cũng không cần, quả nhiên cam lòng bỏ ra tiền vốn."