Trương Tam có ý kiến này, dù sao lấy công lực Mộc Uyển Thanh, cùng với tên trẻ tuổi bí ẩn này liên thủ, thì nàng cũng không có uy hϊếp gì, nói không chừng trong lúc giao đấu, tên tuổi trẻ kia vì bảo vệ nàng, trái lại còn phải bị bó tay vướng chân.
Mộc Uyển Thanh nghẹn lời, nàng lại làm sao không biết đạo lý này, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào với đối phương, cực kỳ quẫn bách.
Ai ngờ Tống Thanh Thư tựa hồ không phát hiện ra dụng tâm hiểm ác của đối phương:
-Nếu các hạ đã nói như vậy, tại hạ đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Nói xong đi tới gần Mộc Uyển Thanh, mỉm cười:
-Cô nương, tại hạ có vinh dự được cô nương trợ giúp không vậy?
Mộc Uyển Thanh trong lòng vừa nhảy, chần chừ nói:
-Thế nhưng ta võ công quá thấp, chỉ sợ làm lụy đến ngươi.
-Làm sao biết chứ?
Tống Thanh Thư mỉm cười,
-Có thể cùng với một cô nương xinh đẹp như vậy dắt tay đối địch, thì bên trong cơ thể kích phát ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố, sẽ được tăng cao thật lớn sức chiến đấu.
-Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố là cái gì chứ?
Mộc Uyển Thanh nghe được như lọt vào trong sương mù, ngơ ngác hỏi.
-Là một loại làm cho nam nữ hấp dẫn đến với nhau đại loại như vậy,
Nhìn thấy Mộc Uyển Thanh hơi biến sắc, Tống Thanh Thư vội đánh trống lãng,
-Cô nương… am hiểu nhất là loại võ công gì?
Nộ khí của Mộc Uyển Thanh quả nhiên rất nhanh qua đi, nàng đang tập trung đối mặt với nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác lừng danh thiên hạ, liền nói:
- Ám tiễn ..trong tay áo..
Nàng cũng nghĩ tới võ công của mình cũng không đủ năng lực mang đến uy hϊếp với bọn họ, chỉ là thuận miệng nói ra...
-Tốt lắm, lát nữa cô nương cứ dùng ám tiễn bắn bọn họ.
Tống Thanh Thư khích lệ nói.
-Có được...
Mộc Uyển Thanh há hốc mồm, định nói ám tiễn của mình ngay cả Thanh Hải Nhất Kiêu cũng không làm gì được, thì đối với Thưởng Thiện Phạt Ác hữu dụng sao? Bất quá gần cảm thấy nói như vậy thì tự diệt đi uy phong mình, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, nên nói ra vài chữ thì câm miệng ngẩn người tại đó, chẳng biết như thế nào cho phải.
-Sử dụng ám tiễn…hừ…
Lý Tứ trầm mặc ít nói, mặt trên hàn băng, nhưng lúc này mọi người rõ ràng nhìn ra được trên mặt hắn có vẻ châm chọc.
-Ngươi….
Mộc Uyển Thanh bình thường vốn tính tình không sợ trời không sợ, bị hắn co thường như vậy, thì giận dữ, giơ tay lên liền một mũi ám tiễn bắn qua.
Lý Tứ trên mặt khinh miệt, cũng không né tránh, cũng không đón đỡ, dường như tản bộ giống thối lui về phía sau.
Giữa sân mọi người rất mau nhìn đến một tràng cảnh kỳ lạ, Lý Tứ rõ ràng từng bước một bước lui rất chậm, ám tiễn kia kích bắn nhưng vẫn ở cách trước thân người hắn vài thước, như thế nào cũng đến gần hắn được.
Một bên thật chậm, bên kia cực nhanh, mà ám tiễn có cực nhanh cũng không đuổi không kịp Lý Tứ thật chậm, cái loại mâu thuẫn này đánh mạnh vào thị giác của mọi người….
Tống Thanh Thư cười nhạt một tiếng, tay áo khẽ vẫy một cái, một làn vô hình kình khí hướng đến phần đuôi ám tiễn vọt tới.
Trương Tam vẫn chú ý động tác của hắn, thấy thế liền kinh hãi:
-Lão Tứ cẩn thận…
Lý Tứ hơi ngẩn ra, còn chưa có phản ứng kịp, ám tiễn đang trước mặt đột nhiên tăng tốc, mọi người chỉ thấy một làn tàn ảnh xẹt qua, sau đó liền vang lên một tiếng kêu.
Mọi người hướng bên kia nhìn lại, chỉ thấy Lý Tứ ôm lấy bả vai, từ giữa kẽ tay chậm rãi chảy ra máu tươi, mũi ám tiễn kia đã cắm vào trong đầu vai, chỉ còn lại phần đuôi là lộ ra ở bên ngoài.
Toàn bộ tửu lâu thoáng cái trở nên vô cùng an tĩnh, võ công Trương Tam vừa rồi mọi người nhìn rõ như ban ngày, lấy một địch ba cũng dễ dàng giải quyết mấy cao thủ hàng đầu của Thanh Hải phái, Lý Tứ thân là huynh đệ của hắn, hai người võ công so sánh sàn sàn với nhau, huống chi h vừa rồi hắn nhàn nhã lui về phía sau còn nhanh hơn tốc độ ám tiễn, cho nên giữa sân đại đa số người nhận thức, hắn chính là cao thủ vô địch tại nơi đây, đương nhiên trong vòng nhất chiêu sẽ làm thương tổn đến công tử đeo mặt nạ kia…
Lúc này giang hồ hào khách đều bị chấn động chết lặng.
-Nương….hắn niên kỷ lớn hơn con không bao tuổi, làm sao lại lợi hại như vậy?"
Nhạc Linh San miệng nhỏ giương thật to..
Ninh Trung Tắc hiển nhiên so với Nhạc Linh San cũng đang là kinh ngạc che miệng lại, vừa rồi nàng cũng suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, nàng tuy suy đoán gã công tử đeo mặt nạ này võ công khẳng định là rất cao, nhưng không ngờ tới hắn cao đến mức c này.
-San nhi…. trên giang hồ cái gọi nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiênlà như vậy đấy, bất quá ngươi cũng không nên nản lòng, tu luyện thật tốt võ công Hoa Sơn, tương tự sau này để có thể trở thành là đệ nhất hiệp nữ.
-Um..
Nhạc Linh San không hài lòng với đáp án này, nghĩ thầm đừng nói là mình, xem ra ngay cả phụ thân mình cũng không phải là đối thủ của người ta...
Lúc này thì Tống Thanh Thư đã tiến đến bên tai Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng nói:
-Tại hạ đã nói ám tiễn của cô nương chắc chắn là dùng được mà…
Tuy biết rõ là người bên cạnh này chơi chiêu gian lận, nhưng nhìn thấy Lý Tứ bị thương tổn dưới ám khí của mình, Mộc Uyển Thanh không ngừng được hưng phấn, vốn là làn da đang có chút tái nhợt, chậm rãi ửng lên một tầng đỏ hồng.
-Này… ám tiễn có độc, các ngươi nhanh lên một chút tìm chỗ trị thương đi.
Mộc Uyển Thanh hất càm nói, nàng nghĩ thầm chỉ cần hai người này rời khải đây đi luôn, thì Lý Mạc Sầu cũng liền an toàn.
-Chỉ là chút độc nhỏ, không sao cả.
Lý Tứ đưa chân giẫm một cái, phảng phất có một luồng kình khí từ dưới mặt đất truyền lên qua thân thể hắn, cả người Lý Tứ run run giống như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư theo sóng, khi làn kình khí này truyền tới đầu vai của hắn, phía trên mũi ám tiễn mang theo vết máu bị bức bay thắng ra, thoáng cái cắm lên trên cây cột gần đó.
-Hảo công phu..
Tống Thanh Thư tán thưởng, võ công của hai người này so với võ công cùng Trung Nguyên rất bất đồng, điều có chỗ độc đáo riêng biệt.
Bất quá trong tửu lâu những người khác thì không nghĩ như vậy, trái lại mọi người đều trợn mắt nhìn hắn, nghĩ thầm ngươi khen đối phương hảo công phu, trong khi đối phương chi trong nhất chiêu thì bị thương tổn ở trên tay ngươi, đây không phải là biến đổi tự khen lấy mình sao?
Trương Tam, Lý Tứ cũng có ý giống vậy, thầm tức giận, bất quá không biểu lộ ra, Trương Tam thấy Lý Tứ đã an toàn, liền cười ha hả đi tới:
-Nguyên lai là Kim Xà Vương Tống công tử danh tiếng trấn thiện hạ hiện nay, thảo nào võ công cao đến mức như vậy.
Nghe được lời của Trương Tam, Tống Thanh Thư thoáng cái biết mình sẽ trở thành tiêu điểm nơi này, còn trong lòng mọi người thì lại có cảm giác sắp dâng lên một cơn sóng to gió lớn…