Chương 527: Khuất Phục

– Ngươi tại sao lại đối với ta như vậy?

Tiêu Uyển Nhi lúc này không còn là một người cầm lái cái kiên cường của Kim Long bang, mà lại giống như một cô nương yếu đuối vậy…

– Bởi vì bổn tọa ưa thích phu nhân…

Tống Thanh Thư đáp, trên mặt không hề có áy náy.

Thấy Tiêu Uyển Nhi thần tình đau khổ, Tống Thanh Thư nhíu mày nói rằng:

– Phu nhân cũng không đừng đau buồn nữa, bổn tọa tuy rằng sẽ không thiên lệch giúp hai người bọn họ, nhưng sẽ tạo cho bọn họ có cơ hội kiến công lập nghiệp trong các cuộc chinh chiến sau này…

– Ngươi cứ nói ba hoa chích chòe, cũng không thay đổi sự thật là muốn… bắt nạt ta…

Tiêu Uyển Nhi trước ngực kịch liệt phập phồng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ không cam lòng.

– Hừ… có trách là trách là sai lầm trước đây của các người, bây giờ phải tự chịu mà thôi.

Tống Thanh Thư giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.

– Hơn nữa, phu nhân chơi cái trò này thì chí ít cũng thay cho phu quân cùng đệ đệ giữ được sự sống còn, đồng thời còn có cơ hội về sau.

Tiêu Uyển Nhi hai má thoáng cái đỏ, khi cái từ “bắt nạt” từ trong miệng Tống Thanh Thư nói ra, lại trở thành trực tiếp chữ “chơi…”.

Cảm thụ được lòng bàn tay hắn nhiệt lực, Tiêu Uyển Nhi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên tâm tư đang giãy giụa lần sau cùng.

– Thật ra thì phu nhân cũng đừng tuyệt vọng, nữ nhân bên cạnh bổn tọa đông đảo, cho nên không thể lúc nào cũng chiếm cứ phu nhân được, chờ đến lúc nào bổn tọa chán chê rồi, thì phu nhân sẽ được tự do…

Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tiêu Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận:

– Vô sỉ…

Bất quá trong lòng nàng lại thở dài một hơi, cái dạng bóng tối thâm uyên này cuối cùng cũng còn có hy vọng được kết thúc cũng tốt…

Suy nghĩ một chút, Tiêu Uyển Nhi cả kinh: “Ta đây suy nghĩ như thế nào, bị hắn ô nhục, kết quả là sau này hắn trả lại tự do chẳng lẽ vẫn phải cảm ơn hắn?”

– Suy nghĩ rõ ràng chưa? Cũng đừng để lâu hơn a, vừa rồi cũng bởi vì phu nhân do dự nên đã mất đi cơ hội Tiêu gia cùng với La gia được hưởng vinh hoa phú quý sau này rồi.

Tống Thanh Thư thưởng thức thần sắc Tiêu Uyển Nhi đang giãy giụa, trong lòng khoái ý.

– Đã nghĩ rõ.

Tiêu Uyển Nhi hít sâu một hơi, cố bình tĩnh quyết định.

– Cởi đi…

Tống Thanh Thư nửa nằm nữa ngồi bên giường nói.

Ngươi thế nào xác định ta thì không phải là dự định cự tuyệt ngươi?

Tiêu Uyển Nhi hận hận trừng mắt liếc hắn, hai tay run rẩy đưa về phía bên dây đai lưng bên hông.

Một lúc lâu qua đi, Tống Thanh Thư thấy nàng cầm vẫn như cũ đặt ở trên đai lưng, rít lên:

– Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của bổn tọa thêm nữa…

Tống Thanh Thư tiếng hừ giống như cú đánh trọng chùy, hoàn toàn kích hủy tâm lý phòng tuyến sau cùng của Tiêu Uyển Nhi, hai hàng thanh lệ chảy xuống gương mặt, từ từ y phục trên người tung bay tán loạn như hồ điệp từng cái từng cái cởi ra.

Y phục lụa mỏng rơi xuống khỏi thân thể của Tiêu Uyển Nhi, trước mắt Tống Thanh Thư là thân thể trắng ngần như sứ, đôi song phong đầy đặn xinh đẹp cao vút nhô lên tạo thành nơi trung gian cái rãnh sâu mê, lồi ra hai đầu núm vú bên dưới cái yếm màu xanh lục vây lấy, hai mép vú tròn no đủ tản mát ra vô cùng mị lực, cái bụng dưới bằng phẳng rắn chắc, cái mông ngọc rất tròn to ngạo nghễ ưỡn lên, hai chân thon dài, khắp nơi trên thân thể đều mang theo một cỗ hấp dẫn khó có thể ngôn ngữ nào diễn tả, từ nơi giao nhau chính giữa hai đùi đẫy đà là cái tiểu nội khố cũng sắc màu xanh lục không che kín hết được khu vực thần bí đen thẳm…

Tống Thanh Thư nhìn chăm chú mỹ mạo ôn nhu Tiêu Uyển Nhi, giây khắc này nàng bày ra tư thái mê người, lại khiến cho từ trong nội tâm của hắn bay lên một sự liều lĩnh bất chấp hậu quả, mãnh liệt xúc động, hắn cơ hồ muốn xông lên đem nàng ôm vào trong ngực.

– Đến…

Tống Thanh Thư mệnh lệnh giống như mang theo một ma lực vô pháp kháng cự, Tiêu Uyển Nhi từng bước một hướng đến bên giường đi đến, nàng thầm nghĩ hôm nay ta đã thành cái dạng này, lấy cái gì mà phản kháng, lấy cái gì mà phản kháng đây?

Lúc này Tống Thanh Thư một tay ôm nàng bờ eo của Tiêu Uyển Nhi, tay kia thì đỡ bả vai của nàng, thân thể cường tráng cùng thân thể mềm mại của nàng thỉnh thoảng nhẹ nhàng đụng chạm.

Vô tận ủy khuất để cho mỹ phụ đã từng được gọi là bang chủ Kim Long bang cũng nước mắt khóc chảy dài trên đôi gò mà, bây giờ thật giống như một con cừu nhỏ bị một con sói xám chuẩn bị nhai thịt!

Tống Thanh Thư nhìn xem Tiêu Uyển Nhi đang bị thân hình cường tráng của mình nặng nề đặt đè nằm ở trên giường, trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra màu sắc trắng bệch, nhưng lại có chút nổi lên nhàn nhạt ửng hồng, đôi mắt hạnh ngập nước nửa mở nửa nhắm, nước mắt không ngừng theo khóe mắt bên trong chảy ra, đôi lông mày cong cong như vành trăng non, sống mũi thẳng tắp xinh xắn nhẹ nhàng hơi cau lại, đôi môi anh đào hồng nhuận gợi cảm phơn phớt khẽ nhếch, thỉnh thoảng nhẹ phát ra mơ hồ tiếng khóc làm cho người thương tiếc!

Nàng hơi thở hổn hển, thở gấp hồng hộc, mái tóc đen nhánh bởi vì lắc đầu giãy giụa mà xõa xuống, mềm mại phiêu tán trên hai bên bả vai của nàng, tản mát ra một hương thơm nhè nhẹ! Hấp dẫn! Đây đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là một loại mãnh liệt thập phần hấp dẫn! Mùi thơm của cơ thể thiếu phụ nhàn nhạt sâu kín phát hương thật sâu kích thích thần kinh khứu giác của Tống Thanh Thư!

Trước mắt cái kia một thân thể hoàn mỹ lúc này rơi lệ đầy mặt, khiến cho người nhịn không được muốn đem nàng ôm vào trong ngực thương tiếc! Loại này làm cho nam nhân không thể kháng cự thị giác bị trùng kích càng là thật sâu, khơi dậy Tống Thanh Thư trong lòng thú tính! Thị giác cùng khứu giác bị trùng kích, hòa với thân thể của mình cùng thân thể uyển chuyển của thành thục mỹ phụ tiếp xúc, mỹ diệu xúc cảm càng là tựa như chất xúc tác, lại để cho Tống Thanh Thư trong lòng dục hỏa bành trướng đến cực điểm!

Tống Thanh Thư hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh âm hiểm tàn nhẫn, khóe môi nhếch lên dâm đãng mỉm cười.

– Ngươi…

Tiêu Uyển Nhi xấu hổ và giận dữ gần chết, phẫn nộ, xấu hổ, bi ai, tuyệt vọng tâm tư phức tạp nổi loạn ở trong đầu. Tống Thanh Thư nhìn theo hai bầu vú to thẳng theo hô hấp dồn dập lên mà rung động, hai tay mãnh liệt chụp vào hai bầu vú no đủ.

– A… không được… đừng đụng ta…

Tiêu Uyển Nhi thân phát run, kiều âm rung động khóc không thành tiếng, lúc này Tống Thanh Thư hai tay nắm chặt bầu vú trắng mềm mại kiều nộn đầy co dãn, ra sức vê lộng lấy, nàng muốn giãy kháng, nhưng không dám ra sức nửa phần khí lực, chỉ có thể tùy ý để cho Tống Thanh Thư chà đạp bắt nạt trên hai bầu vú kiên quyết no đủ của mình, hai hàng lệ trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, đôi mắt đẫm lệ mê mang…

Tống Thanh Thư yên lặng liếc nhìn Tiêu Uyển Nhi rơi lệ, lộ ra nụ cười âm lãnh, động tác thô lỗ, nhưng mà cực kỳ rất nhanh đem cái yếm xanh lục của nàng kéo rơi, lộ ra đôi bầu vú phấn nộn nõn nà mê người, hai quầng vú có chút hơi đỏ sậm, hai đầu núm vú đáng yêu vô cùng dựng lên, còn có một chút khẽ run run, giống nhau ngoắc lấy mời gọi hắn vậy.

Tống Thanh Thư cúi đầu một miệng ngậm chặt đầu vú hồng đỏ kiều nộn kia, tham lam hấp thụ mùi nồng đậm hương thơm, đồng thời hai tay bắt lấy hai đồi thịt bầu vú, dùng sức vuốt ve thành các loại hình dạng…

Bị hắn nhiệt liệt kích hôn, môi thơm Tiêu Uyển Nhi hé mở, thở gấp liên tục, Tống Thanh Thư lập tức cởi y phục mình lấy ra cây côn thịt kiên quyết, vừa nhìn thấy cây côn thịt của Tống Thanh Thư, Tiêu Uyển Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, trước đó dù là côn thịt của Viên Thừa Chí hay là cây côn thịt bây giờ của phu quân La Lập Thành, cũng đều thua kém xa cây côn thịt của hắn, hiện tại cây côn thịt chẳng những cứng rắn, hơn nữa còn to dài, quy đầu giống như nấm hương, tất cả lại có thêm một chút thay đổi đều là do Hoan Hỉ Thiền Pháp của hắn đã tu luyện bước qua một tầng mới, Tống Thanh Thư tìm đến đôi môi mọng nước ướt gợi cảm của nàng hung hăng hôn lên.

– Um…

Tiêu Uyển Nhi lập tức thân thể yêu kiều run rẩy, thở gấp một tiếng, nàng nâng lên đôi gò má ửng đỏ nóng hổi:

– Không được…

Tống Thanh Thư miệng rộng vẫn tiếp tục đè xuống, nàng vẫn đóng chặt đôi môi anh đào, không cho đầu lưỡi Tống Thanh Thư tiến vào bên trong khoang miệng của nàng, lúc này Tống Thanh Thư vô cùng có kiên nhẫn, hắn dùng đầu lưỡi liếm láp lấy hai mảnh môi anh đào của nàng.

Cùng lúc bàn tay của Tống Thanh Thư đã đưa xuống xoa nắn trên cái tiểu nội khố Tiêu Uyển Nhi đang bao vây lấy khe rãnh cỏ thơm, thân thủ của nàng muốn ngăn lại, tuy nhiên rồi lại mệt mỏi bỏ qua, bàn tay của Tống Thanh Thư trên cái tiểu nội khố nhỏ bé sờ soạng trong chốc lát sau, lại mò vào bên trong, Tiêu Uyển Nhi khuôn mặt xấu hổ đỏ như lửa, đôi môi anh đào hừ nhẹ thở gấp.

Tống Thanh Thư vẫn tiếp tục khẽ liếm trên đôi môi anh đào của nàng, không có tiến thêm một bước động tác nào, lúc này Tiêu Uyển Nhi đã bị Tống Thanh Thư khiêu khích trêu đùa, ngượng ngùng không chịu nổi khi bị phản ứng bản năng sinh lý bị kích thích càng lúc càng mãnh liệt, khi nàng phát hiện Tống Thanh Thư đang muốn chia mở cặp đùi của nàng đang ép chặt, tuy muốn phản kháng, nhưng nàng đôi đùi ngọc tiêm mỹ lại không nghe lời, ngược lại tách nhẹ nhàng ra hai chân, lại để cho sắc thủ Tống Thanh Thư càng dễ thêm xâm nhập, tùy ý vuốt ve.

Tống Thanh Thư nhìn xem ánh mắt Tiêu Uyển Nhi toát ra sự thẹn thùng, sợ hãi, càng kích thích hắn không cách nào tự chế, dưới háng nàng da thịt nhẵn nhụi xúc tua mềm nhẵn, khiến người tim đập rộn lên.

Tiêu Uyển Nhi kiều thở hổn hển, tâm loạn như ma mở miệng cầu khẩn:

– Ách… không thể… ngàn vạn không thể… tha cho ta đi…

Tống Thanh Thư bây giờ dục hỏa đã đốt người, không hề đáp lại, thoáng cái liền kéo thân thể hoạt sắc sinh hương kia kéo tới, giật ra cái tiểu nội khố của Tiêu Uyển Nhi, quy đầu côn thịt như mũ nấm hương trực tiếp trần trụi, đứng vững trên khe rãnh u cốc của nàng, không ngừng ma sát dọc theo cái khe thịt màu mỡ non mềm…

Tiêu Uyển Nhi cảm thụ được quy đầu cực đại của Tống Thanh Thư, có thể nói trong lúc vô tình, nàng là nữ nhân đầu tiên được thể nghiệm sự thay đổi to lớn rõ ràng của cây côn thịt Tống Thanh Thư, quy đầu côn thịt tiếp tục ma sát làm nàng ưm lên thành tiếng, dục vọng từ chỗ sâu thân thể như cỏ dại mọc thành bụi sinh sôi lan tràn.

Quy đầu côn thịt Tống Thanh Thư càng không ngừng ma sát u cốc dũng đạo của nàng, giờ khắc này đã dẫn ra không ít dịch nhờn từ cửa miệng âm đạo Tiêu Uyển Nhi, hắn đột nhiên dùng tay tách ra hai mép trong màu hồng nhạt âm hộ, kê quy đầu ngay cái lỗ miệng âm đạo, gần như thô bạo đâm vào sâu trong âm đạo của nàng tận gốc rễ chống đỡ lấy hoa tâm, lập tức dịch nhờn trào ra bên ngoài miệng âm đạo, cái mùi hăng hăng dịch nhờn lập tức lan tỏa ra.

– Ah… không được… a… không thể… a.

Âm đạo Tiêu Uyển Nhi bị cây côn thịt thô dài như vậy xỏ xuyên qua, lập tức cả người rét run, nàng nhận thức được cây côn thịt Tống Thanh Thư lúc đút vào, nhất thời cảm thấy một vật thật lớn đang dùng lực xâm nhập sâu trong thân thể của mình, cái loại cảm giác bị xé rách không khác gì đêm động phòng, nàng thảm nước mắt liền chảy ra, móng tay bấm thật thật sâu vào trên da thịt của hắn, một bên rơi lệ, một bên từ sâu trong âm đạo bởi vì cây côn thịt cắm vào mà thốn đau…

Bị chủ nhân côn thịt cưỡng gian đâm vào không phải do mình tự nguyện, tuy rằng trong lòng Tiêu Uyển Nhi sinh ra một loại phản kháng, nhưng một lúc sau cơn thốn đau qua đi, thì đây cũng là một loại hưởng thụ, Tống Thanh Thư nhìn thấy Tiêu Uyển Nhi không hề phản kháng như lúc trước, thì biết nàng đã dao động, vì thế không nói hai lời, nắm chặt thân thể của nàng một trận mãnh liệt trừu sáp, nà Tiêu Uyển Nhi cũng theo động tác dã man của hắn, thân thể cũng dần dần bắt đầu dần dần đáp lại, từ sâu trong âm đạo không tự chủ được hiện lên từng làn mạnh mẽ xuân triều khoái ý.

Tống Thanh Thư cúi đầu, trong mắt dục hỏa lúc này càng thêm rừng rực, hắn tựa như dã lang đói qua nhiều ngày, hắn duy trì cương mãnh rất nhanh đút vào hung ác…

Tiêu Uyển Nhi khuôn mặt đỏ bừng, kiều thở hổn hển, đã rên rỉ thấp giọng nói:

– A… không được… không được… ngươi không thể như vậy… không thể đâm xuống nữa…

Tống Thanh Thư dâm hứng đã bừng bừng phấn chấn, làm sao có thể dừng lại?

Tiêu Uyển Nhi trong nội tâm rất mâu thuẫn, cơn sướng đã đến rồi nhưng lại không dám đón hùa, hơn nữa từ sâu trong nội tâm tháo chạy đốt đã đốt dậy dục hỏa, cũng hừng hực thiêu đốt lý trí cùng linh hồn của nàng, nàng biết mình tùy thời đều sẽ trầm luân hỏng mất.

Bây giờ mỗi lần cây côn thịt va chạm, xâm nhập sâu vào hoa tâm lại mang ra một làn màu ngà sữa dịch nhờn. Tiêu Uyển Nhi đóng chặt lại đôi mị nhãn, toàn thân hiện lên màu hồng nhạt, một câu đều không nói, như là hưởng thụ lấy Tống Thanh Thư đang điên cuồng dâm nhục hoặc là một cách kháng nghị không tiếng động, mặc cho Tống Thanh Thư mang tới trùng kích.

Nhưng có một sự thật là suốt mấy chục năm qua, Viên Thừa Chí cùng với phu quân La lập Thành chưa bao giờ mang lại cho nàng sự tràn đầy phóng phú khoái hoạt như thế này! Người nam nhân trước mắt này quả thực chính là khắc tinh của nữ nhân, khiến mỗi một nữ nhân khi cùng hắn phát sinh quan hệ đều muốn ngừng mà không được, hắn có thể khiến cho từng tế bào của nữ nhân đều hoạt động nhún nhảy, nam nhân được như vậy, thì làm sao nữ nhân quên cho được… Tiêu Uyển Nhi đồng dạng cũng không thể có ngoại lệ…

Qua một lúc lâu, Tiêu Uyển Nhi phát sinh ra tiếng rên tiêu hồn, kích thích Tống Thanh Thư càng thêm mãnh liệt lên, hắn giữ chặt lấy nàng, tiếp tục đại lực dùng côn thịt đâm vào…

– A… á… a…

Tiếng rên đã kéo dài, miệng Tiêu Uyển Nhi há ra, Tống Thanh Thư thừa cơ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi đưa tới luồn vào trong khoang miệng nàng, dưới thân cây côn thịt vẫn đĩnh động không dừng.

Tống Thanh Thư chậm rãi dùng phương pháp chín cạn một sâu giữ khoảng cách nhất định trêu chọc nàng, thân người của Tiêu Uyển Nhi uốn éo vì không chiếm được sảng khoái liên tục, da thịt quanh thân Tiêu Uyển Nhi trở phấn hồng, mồ hôi hột tươm chảy ra từng hạt, cái eo cong lên, nờ mông ngọc lớn đong đưa đón hùa động tác Tống Thanh Thư, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, thần tình lo lắng sắp đến cơn sướng khoái điên cuồng, dùng lực móng tay thật dài nắm qua cánh tay Tống Thanh Thư, hai chân thon dài kẹp lấy hông của Tống Thanh Thư, khoái ý làm hắn đại lực trùng kích, Tiêu Uyển Nhi cơn cực khoái đã đến, âm tinh bùng nổ trào ra…

Tống Thanh Thư cố không chế chưa muốn cuồng xạ ra, hắn vội vã nín thở đề công, cả người Tiêu Uyển Nhi run rẩy phát run, cặp đùi mượt mà từ hai bên hông bấu chặt hai bàn chân sau lưng hắn, từ từ vô lực tuột xuống, thân thể xụi lơ gấp thở dốc, trong thần sắc thấm nhuộm vô tận thỏa mãn.

Tống Thanh Thư để cho nàng hưởng vận dư âm sau khi cao triều, chốc lát sau Tiêu Uyển Nhi mới hồi phục tinh thần lại, thì phát hiện hắn đem nàng nằm lật úp lại, ôm eo nàng nâng lên, nàng biết ý đồ Tống Thanh Thư, liền giãy giụa lấy, lại bị Tống Thanh Thư dùng lực xen vào giữ chặt, khéo léo dùng đôi tay kéo cái mông nàng vểnh cao cao lên.

Cây côn thịt lại tiến nhập vào âm đạo từ phía sau mông nàng, bụng dưới của hắn đánh vào hai mảnh mông thịt lớn, phát sinh âm hưởng “bành bạch… bành bạch…”.

Tiêu Uyển Nhi từ từ quỳ lên, cái mông nảy nở đầy ắp, trong lòng Tống Thanh Thư lại kích động, động tác cây côn thịt ra ra vào vào có lực nhanh hơn, một mặt cúi đầu liếm lên mồ hôi trên cái lưng trắng nõn của nàng đang không tươm chảy ra, nàng lại cắn chặt môi không phát ra âm thanh, Tống Thanh Thư thấy được Tiêu Uyển Nhi bị hắn làm chó má phấn đỏ hồng, thần sắc phóng đãng, tiếng thở gấp liên tục, trong u cốc từng làn dịch nhờn liên tục chảy ra, thấm ướt hết thảm cỏ rừng rậm gò mu của nàng, đồng thời cảm thấy trong âm đạo nàng trơn nhớt cực kỳ, cái mông của hắn đỉnh động càng thêm mãnh liệt, hai mép trong của nàng sung huyết sưng lên hiện lên màu đỏ tươi cũng lúc mở lúc đóng…

– A… sâu quá… đến đáy rồi… ta không được rồi… a…

Thời gian trôi qua chưa bao lâu, Tiêu Uyển Nhi lại đã rên lên, hai tay nắm chặt vải giường, mông ngọc cao cao nhếch lên rồi bị ép xuống, thân thể tuyết trắng linh lung, hoa tâm màu mỡ non mềm bị quy đầu côn thịt như mưa rơi rớt xuống, khiến nàng phiêu diêu như bay lên trời, tiêu hồn thực cốt, hoa tâm bị côn thịt Tống Thanh Thư đính đến toàn thân tê dại, toàn thân nàng lại run lên, đôi mi thanh tú nhíu chặt, âm thanh rên rỉ không thôi…

Bị cái tư thế thức ân ái kiểu này, lúc cây côn thịt to lớn tráng kiện của Tống Thanh Thư hung ác đâm thật sâu vào âm đạo làm cho dục hỏa Tiêu Uyển Nhi tăng vọt, lại bị kích tình tràn lan, bờ mông tuyết trắng gợi cảm mê người lại càng không ngừng đong đưa khuấy động, như là phối hợp vừa giống như muốn thoát khỏi cây côn thịt hắn gian dâm, mỗi lần cái quy đầu cực đại kia nặng nề đính chạm vào cổ tử cung, khiến cho nàng mặt đỏ mặt càng đỏ, toàn thân khoái cảm tê dại quả thực là thấm tận đến xương đầu…

Sâu trong hoa tâm phấn nộn Tiêu Uyển Nhi lại bắt đầu mãnh liệt co rút lại từng cơn, bờ mông to tròn như cái thớt lắc lư xoay tròn, côn thịt của Tống Thanh Thư trước sau đút vào đều đều dán chặt lấy vách thành thịt non, hai bộ phận sinh dục hai người kết hợp chặt chẽ mỗi khi hắn nhấn mạnh cây côn thịt vào u cốc của nàng, một đường khe hở giữa hai người cũng đều không có, cái loại chặt chẽ tiếp xúc này mà nói thật là khoái hoạt cùng mất hồn không gì sánh bằng, trong quá trình toàn bộ cây côn thịt đút vào âm đạo, Tống Thanh Thư có thể cảm nhận được thân thể hai người tương giao sinh ra cảm giác tê dại nhập tâm, còn Tiêu Uyển Nhi bị cưỡng gian mà dục tính thể xác lại được mê say thỏa mãn cực kỳ, tiếng rên rỉ khi bị chà đạp kiều gáy uyển chuyển, chết đi sống lại, Tống Thanh Thư chạy nước rút càng lúc càng nhanh, Tiêu Uyển Nhi chợt thét lên, rốt cục lại lần nữa đạt đến cao trào…

Thừa dịp trong âm đạo của Tiêu Uyển Nhi đang ngập tràn âm tinh trơn trượt, không kịp để nàng nghỉ ngơi sau khi tiết thân, cây côn thịt của hắn lại chống đỡ đến cái lỗ l-n đang giãn nở rộng ra rồi co rút lại từng hồi tiếp tục thẳng tiến, vừa tiến vào đã cảm nhận được quy đầu côn thịt bị một tầng thịt non mềm mại chặt chẽ bao bọc, sâu trong có một cỗ hấp lực, co rút mút lấy quy đầu, lúc này Tống Thanh Thư mở lúc toàn diện công kích, cây côn thịt lao nhanh như thiểm điện hung ác ra sức kéo ra đâm vào kéo ra đâm vào.

Tiêu Uyển Nhi khuôn mặt ửng đỏ, lỗ mũi phun lấy nhiệt khí, thân thể điên cuồng cùng Tống Thanh Thư giao cấu lấy lúc bị gian dâm, đạp hư, chà đạp… Cơn động dục tăng vọt khiến cho Tiêu Uyển Nhi không thể tự chế, cái âm đạo nghênh hợp với côn thịt Tống Thanh Thư đối với nàng mỗi một lần đút vào, chỉ thấy một đôi nam nữ dần dần tiến vào trạng thái giao hoan để cùng đi đến đỉnh phong…

Tống Thanh Thư cảm thấy mình cũng đã cận kề ranh giới bộc phát, hắn cuồng dùng côn thịt đút vào đè ép, lại càng làm cho Tiêu Uyển Nhi tăng thêm khoái cảm mãnh liệt, tiếng rên rỉ cuối cùng thốt ra ra:

– Thật lớn… thật sâu… a… ta muốn chết… a… a.

Thân dưới của Tiêu Uyển Nhi, u cốc dũng đạo vách thịt trơn mềm càng kẹp chặt lấy cây côn thịt lửa nóng nóng hổi, Tiêu Uyển Nhi không ngừng rên rỉ, tiếng nức nở nghẹn ngào như than khóc, nàng thật sự chịu không được cây côn thịt Tống Thanh Thư từng lớp liên tục công kích đút vào, đột nhiên nàng rùng mình một cái, thân thể mê người hương diễm lập tức cái mông lớn từ khe đít nhíu lại siết chặt, cái mông ra sức vểnh cao lên, khe rãnh âm hộ từng đợt co rút không ngừng, từ sâu trong cổ tử cung âm tinh lại lập tức tiếp tục trào ra mảng lớn chất lỏng, lúc này Tiêu Uyển Nhi thành thục lại lần nữa tiếp tục đạt tới tình dục đỉnh phong, trong lúc âm tinh của Tiêu Uyển Nhi như nước thủy triều phun ra, lại không ngừng giãy giụa cái mông đầy đặn to lớn, thần thái lay động mị kiều diễm, thập phần mê người, Tống Thanh Thư một hồi mãnh đỉnh, cũng hổ rống lên “hừ… hừ…” tinh dịch theo mã nhãn quy đầu bắn ra, tinh dịch bỏng đến mức Tiêu Uyển Nhi run lên theo từng đợt, côn thịt của Tống Thanh Thư liên tục phun ra mấy lần, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn theo sau cái mông của Tiêu Uyển Nhi lùi lại, chậm rãi rút cây côn thịt ra khỏi cửa miệng âm đạo của nàng.

Tống Thanh Thư tờ mờ sáng khi ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thì mới mở hai mắt ra, đầu tiên là hiện là ngơ ngác, rồi rất nhanh nhớ tới chuyện gì, hướng bên người nhìn lại.

Một nữ nhân xa lạ đang ngủ bên người, trên mặt chưa khô vệt nước mắt, khiến cho nàng cũng không cách nào bảo trì hàm xúc khí chất trong thường ngày uyển chuyển đoan trang, giờ chỉ có nhu nhược yếu đuối mà thôi.

Da thịt lõa lồ ở trong không gian, thượng diện trên người vẫn còn lưu lại dấu vết hiện lên nhìn qua thì cũng biết đếm qua nàng đã trải qua cuồng phong bạo vũ tàn phá như thế nào.

– Tại sao có thể như vậy?

Tống Thanh Thư hít sâu vào một hơi, hắn nhận ra người nữ nhân này chính là Kim Long bang chủ Tiêu Uyển Nhi.

Tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện đêm qua, Tống Thanh Thư mơ hồ nhớ lại một chuyện, sắc mặt thật là khó xem.

Cũng không phải nói hắn lúc đó hắn không có ý thức, mà hoàn toàn trái lại, ý thức của hắn thanh tỉnh rõ ràng lắm! Chỉ là, hắn khống chế không được thân thể của mình…

Bản thân vì sao trong lúc bất chợt lại trở nên như vậy bạo lệ đáng sợ như vậy? Tống Thanh Thư tâm tư xoay chuyển, rất nhanh sợ hãi cả kinh, lẽ nào tâm ma mật tông công pháp của Hoan Hỉ Thiện Pháp lại xuất hiện?

Đả bại anh hùng thiên hạ lên làm Kim Xà Vương, đánh tan thập vạn đại quân Mãn Thanh, công thành đoạt đất trở thành đại đầu lĩnh hùng bá nhất phương… Trong khoảng thời gian này khí phách mạnh như gió thổi đã làm cho Tống Thanh Thư đã nhanh quên đi cái chuyện tâm ma này.

Vô số chi sĩ kinh thái tuyệt diễm mật tông cuối cùng đều bị câu diệt, ta thì làm sao lại có năng lực ngoại lệ…

Tống Thanh Thư trong lúc đang hoảng hốt, ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Uyển Nhi đã tỉnh, mặt hoảng sợ đang nhìn mình.

– La phu nhân…

Tống Thanh Thư vô thức đưa tay ra.

– Không được đụng vào ta!

Tiêu Uyển Nhi hoảng sợ hét rầm lên.

Tống Thanh Thư càng áy náy:

– Tại hạ biết nói cái gì cũng vô pháp bù đắp thương tổn đối phu nhân, nhưng tại hạ cũng phải nói cho phu nhân biết, chuyện tối hôm qua thì không phải chân chính là tại hạ, tại hạ chỉ là bị…

Tống Thanh Thư muốn nói nhưng không nói thêm được nữa, loại tình huống này hắn phải giải thích như thế nào đây?

– Bây giờ Đại đầu lĩnh nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa sao?

Tiêu Uyển Nhi môi đều nhanh cắn chảy ra máu.

– Chỉ hy vọng Đại đầu lĩnh nhớ kỹ những lời đêm qua hứa hẹn, thiếp thân xin cáo lui trước.

Nói xong Tiêu Uyển Nhi liền dùng chăn che kín thân thể của mình đứng lên, tối hôm qua những chỗ không nên nhìn thì đã bị đối phương nhìn thấy toàn bộ, nhưng nàng trong tiềm thức vẫn kháng cự không muốn đem thân thể của mình bại lộ ở trước mặt nam nhân khác ngoài phu quân của mình.

Ai ngờ mới vừa đứng lên, từ giữa háng truyền tới một cơn đau thốn nhức mỏi khiến cho nàng đứng không vững, liền lảo đảo liền ngã xuống trên mặt đất.

– Phu nhân cẩn thận.

Tống Thanh Thư rất nhanh, một tay đỡ lấy lấy nàng đứng dậy.

– Không cần Đại đầu lĩnh phí tâm.

Tiêu Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt, đem bàn tay đẩy ra, nắm lên y phục rời tán loạn trên mặt đất, hướng đến phía sau tấm bình phong đi đến.

“Hừ… tối hôm qua cầm thú như vậy, sáng hôm nay lại làm như chứa đựng quân tử.” Tiêu Uyển Nhi vừa đi thì đôi chân có chút nhũn ra, cả người như đi trên mây, không khỏi hận hận nghĩ đến.

Nghe được từ phía sau tấm bình phong tiếng sột soạt mặc lại y phục, nếu là trước đây, Tống Thanh Thư có lẽ sẽ mơ màng hết cảnh tượng này đến cảnh tương khác, nhưng hôm nay rơi vào tình huống này, hắn nào dám buông lỏng tâm tư, nghĩ đến thân phận của Tiêu Uyển Nhi, nếu chuyện đêm qua lộ ra bên ngoài, bản thân thật vất vả tạo dựng lên mọi việc, tất cả sẽ xong rồi…

– Hay là đem nàng… diệt khẩu?

Tống Thanh Thư vừa nghĩ đến thì giật mình, trong đầu của mình tại sao lại toát ra ý nghĩ đáng sợ như vậy chứ? Hoan Hỉ Thiền Pháp quả nhiên tràn đầy tà tính, theo công lực tinh tiến, thì tâm tính của mình cũng bất tri bất giác thay đổi theo.

Chuyện cho tới bây giờ, Tống Thanh Thư nếu muốn không thừa nhận cũng không được rồi, tối hôm qua biện pháp xử lý kia đó là câu trả lời thích hợp nhất.

Tống Thanh Thư minh bạch, bản thân lúc này ngàn vạn không thể lòng dạ mềm yếu, nếu như bị Tiêu Uyển Nhi nhìn ra được nửa phần nhân từ, sợ rằng nàng sẽ không còn sợ bị khống chế nữa, một ngày nào đó nàng đem chuyện tối ngày hôm qua công khai toàn thể thiên hạ giang hồ…

Tiêu Uyển Nhi từ sau tấm bình phong đi ra, lúc ngang qua bàn trang điểm, nhìn trong kính cái một phu nhân tóc mai còn tán loạn, trong lòng đau xót: “Bản thân mình không bao giờ còn là một nữ nhân sạch sẽ nữa…”

Nhìn nam nhân kia cách đó không xa, Tiêu Uyển Nhi trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, vì sao người nam nhân này trong một đêm biến hóa lại lớn như vậy, tối hôm qua thì bạo ngược như vậy, không chút nào hiểu được thương hoa tiếc ngọc, vừa rồi thì lại ôn nhu, lại nói tiếp, lúc bây giờ hắn mới giống như một nam nhân thường ngày được vạn nhân kính ngưỡng kia…

– Phu nhân quan sát bổn tọa đủ chưa?

Tiêu Uyển Nhi đang miên mang suy nghĩ, thì thanh âm lạnh lùng Tống Thanh Thư thoáng cái làm nàng giật mình tỉnh lại.

– Thiếp thân đi trước.

Tiêu Uyển Nhi không bao giờ còn muốn tiếp tục ở lại cái nơi ác mộng này một giây khác nào nữa, cúi đầu nói.

– Nhớ kỹ những lời bổn tọa tối hôm qua đã nói với phu nhân, cái gì không nên nói thì nhớ lấy, nếu không thì hậu quả không cần bổn tọa nhắc lại một lần nữa đấy…

Lúc này Tống Thanh Thư đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn như cũ phải giả theo cái giọng của mình tối hôm qua uy hiếp nói.

Tiêu Uyển Nhi sắc mặt trắng nhợt, cả người run rẩy:

– Thiếp thân minh bạch.