Chương 43: Sống không chung chăn chết chung huyệt

Tống Thanh Thư lại cười hì hì, hai tay chà xát vào nhau:

-Nhưng tiểu đệ lại không biết giải huyệt a, là ở chỗ nào đây?

-Đừng đụng vào ta!

Mộc Uyển Thanh kêu lên sợ hãi, vội vã nhắm mắt lại, hoa dung thất sắc.

-Trước sau gì tỷ tỷ cũng là thê tử của tiểu đệ, có chạm vào thì cũng đâu có quan hệ gì chứ.

Bàn tay của Tống Thanh Thư ngày càng đưa tới gần thân thể Mộc Uyển Thanh.

-Ngươi nếu dám đụng đến ta, ta liền cắn lưỡi tự sát!

Mộc Uyển Thanh trừng cặp mắt đẹp, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

-Nhưng nếu không động vào người tỷ tỷ thì tiểu đệ làm sao giải huyệt được đây?

Tống Thanh Thư vẻ mặt rất ngây thơ vô tội.

Mộc Uyển Thanh bị hắn nói gấp quá sắp khóc đến nơi.

-Ưʍ..thôi được rồi!

Tống Thanh Thư chạy qua một bên, nhanh chóng lại quay trở về>

- Nương tử tỷ tỷ, xem tiểu đệ che mắt như thế này được chưa?

Đây là chiêu hiệu quả nhất để đối phó với nữ nhân thời cổ xưa mà hắn thấy lặp lại rất nhiều trong các nguyên tác.

Nghe được hắn gọi mình nương tử, Mộc Uyển Thanh còn chưa kịp tức giận, thì thấy hai bàn tay hắn sờ soạng giữa không trung như người mù, nàng có cảm giác mình ức sắp điên lên rồi!

Mộc Uyển Thanh hận không thể dùng ám tiễn ngay lúc này bắn chết tên ngớ ngẫn đáng ghét này..

Mộc Uyển Thanh suýt chút nữa bị lời nói của hắn làm tức giận mà nội kình vọt thẳng phá giải được huyệt đạo, nàng nghi ngờ quan sát hắn vài lần, vẫn thấy dáng vẻ đần độn của hắn, không khỏi lắp bắp nói:

-Cẩu tạp chủng, nếu để cho ta biết sau này ngươi cố ý trêu đùa ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi.

-Nương tử tỷ tỷ, vì sao lại nói tiểu đệ trêu đùa a?

Tống Thanh Thư vẫn biểu hiện hoang mang ở bên cạnh nàng..

-Ngươi. . …

Mộc Uyển Thanh không khỏi cứng miệng lại, đành nói :

-Không có gì… ngươi mau giải huyệt đi…

-Nương tử tỷ tỷ, làm sao bây giờ?

-Ta là bị điểm huyệt Khúc Cốt chỉ cần nhấn đầu ngón tay vào dưới huyệt thì có thể giải huyệt.

Mộc Uyển Thanh nói xong cả khuôn mặt nàng lỗ liền ửng đỏ lên.

-Cái này… huyệt nằm… ở nơi nào?

Tống Thanh Thư như là mê man hỏi, kỳ thực bên trong Cửu âm chân kinh có một phần thủ pháp điểm huyệt và giải huyệt, hắn làm sao mà không biết, chỉ là vì muốn trêu đùa mỹ nhân, cho nên lúc này biết mà còn hỏi.

Mộc Uyển Thanh do dự một chút, rồi nói thấp giọng như tiếng muỗi kêu:

-Ở dưới…rốn…

Nói xong nàng quẫn bách quay mặt về một bên không dám nhìn hắn nữa

Tống Thanh Thư ra vẻ đăm chiêu, Mộc Uyển Thanh mới vừa muốn nói hắn thôi ngừng lại…, thì phát hiện bàn tay của hắn đã sờ soạng trên bụng dưới của mình rồi.

Bàn tay Tống Thanh Thư tràn đầy nhiệt lượng trên người nàng mò mẩm nhẹ nhàng, bàn tay trùm lên trên cái rốn nhỏ tựa như trực tiếp ma sát lấy trên da thịt của nàng, dù vẫn còn cách lấy một làn tơ lụa của bộ y phục!

-Chỗ này à?

-Không..không… đúng chỗ! Nhích..xuống dưới tầm …một thốn rưỡi. ( 1 thốn = 10 phân ).

Mộc Uyển Thanh trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở

Đụng chạm vào đến trên cái gò mu âm hộ vừa đủ bao phủ một lòng bàn tay, tràn ngập lực đàn hồi co dãn đầy xúc cảm, cảm giác chạm vào đường viền của cái tiểu nội khố bên trong đang che kín lấy cái âm hộ thần bí của Mộc Uyển Thanh làm huyết mạch của hắn sôi sục, loại này cảm giác hoan ái này rất kỳ quái, tư vị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bất đồng khác hẳn với trực tiếp đưa bàn tay vào bên trong.

Mộc Uyển Thanh nhanh cắn chặc môi dưới, cặp mắt kia tràn đầy bi phẫn, Tống Thanh Thư nghe được tiếng khóc đứt đoạn của Mộc Uyển Thanh, trong lòng thương cảm, bất kỳ nam nhân khi nghe thấy tiếng khóc uất ức nỉ non như thế này, cũng không đành lòng dám trêu đùa thêm, Tống Thanh Thư cũng là nam nhân, vì lẽ đó hắn cũng không ngoại lệ.

Theo quy luật, sau khi giải huyệt, Mộc Uyển Thanh thân thể được giải thoát không còn bị khống chế, liền vươn mình nhảy lên, vung lên ám tiễn định bắn chết Tống Thanh Thư.

Nàng hận đến nghiến răng với tên tiểu tử thúi này, có điều trong giây khắc nàng nhìn thấy thấy hai mặt vẫn còn bị che kín, ngẩng đầu lên với dáng vẻ ngây thơ ngốc ngốc, trlại không nhẫn tâm xuống tay.

Trên đôi mắt đẹp lại hiện ra một tầng sương mù, Mộc Uyển Thanh ngồi chồm hỗm xuống vùi đầu ở trên hai bắp chân khóc to lên.

-Nương tử tỷ tỷ, sao khóc vậy?

Tống Thanh Thư đã tháo cái khan che mắt ra ngẩn người hỏi.

-Cút ngay! Hu..hu…

Mộc Uyển Thanh càng khóc càng nhiều, vừa mới bắt đầu thì chỉ là thương tâm mình ngày hôm nay chịu nhiều oan ức, sau đó lại nghĩ đến chuyện mình và Đoàn Dự hữu duyên mà không phận, trái tim rỉ máu đau thương cảm thấy ông trời quá tàn nhẫn với mình..

Một hồi lâu sau, rốt cục tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ lại, Mộc Uyển Thanh hai mắt sưng đỏ, ngẩng đầu lên thì nhìn Tống Thanh Thư vẫn còn ở đó không có đi đâu, hắn đang dựa lưng vào ở bên dưới cây lớn đang ngủ thật say.

-Ừm…

Nhìn thấy hắn trên khóe miệng hắn chảy nước bọt vô tư ngủ mê man, Mộc Uyển Thanh nhất thời cũng không biết nên khóc hay là nên cười đây.

-Nương tử tỷ tỷ, đã tỉnh rồi sao?

Tống Thanh Thư mở hai mắt ra, cũng bắt đầu cười ngây ngô hì hì.

Không biết tại sao, lần này Mộc Uyển Thanh lại không có một chút nào tức giận ghét bỏ hắn, nàng tính cách cũng quái gở, bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh, cũng không bằng hữu, khi biết Đoàn Dự là thân ca ca của mình, tâm trí nàng triệt để tan vỡ, lại không có bằng hữu có thể tâm sự, làm cho nàng cảm thấy trên thế gian này nàng vô cùng cô độc, lần này có tên Cẩu tạp chủng, tuy rằng nhìn qua đần độn, nhưng dường như hắn thật sự quan tâm đến mình. . .

- Cẩu tạp chủng, ngươi tên là gì?

Dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau vội vệt nước mắt trên gò má, Mộc Uyển Thanh ngẩng đầu hỏi.

-Tỷ tỷ đã biết tiểu đệ tên là Cẩu tạp chủng, vậy mà còn hỏi tiểu đệ tên gì? Tỷ tỷ thật là ngốc...

Tống Thanh Thư nhếch miệng cười nói.

-Ngươi thật sự tên gọi Cẩu tạp chủng?"

Lần này đến phiên Mộc Uyển Thanh giật mình, nào có cha mẹ nào lại đặt tên cho hài tử của mình danh tự như vậy.

-Đúng vậy, mẫu thân tiểu đệ gọi vậy đấy, chỉ tiếc là mẫu thân không còn ở trên đời nữa.

Tống Thanh Thư nghĩ đến thời hiện đại của mình, một thân mồ côi trong lòng lại buồn bã.

Mộc Uyển Thanh muốn an ủi hắn, nhưng nàng không quen ngôn từ phải nói với hắn như thế nào, thuộc tính kiêu ngạo lập tức lại chiếm lĩnh, cho nên nàng chỉ đơn giản trầm mặc không nói thêm gì.

-Đúng rồi, nhà ngươi ở nơi nào vậy?

Một lát sau, Mộc Uyển Thanh thấy bầu trời đã tối, sợ rằng đêm nay không kịp xuống núi, rồi lại lo lắng đụng phải Vân Trung Hạc, hữu tâm chẳng thà cùng với tên Cẩu tạp chủng ở cùng một chỗ, như vậy cũng còn có thể được hắn làm bảo tiêu còn hắn là một nam nhân? Mộc Uyển Thanh tự đánh giá hắn, với vẻ khờ khạo này, nàng tự động loại trừ hắn là nam nhân ra khỏi tâm trí.

-Nhà à? Từ ngày mẫu thân không còn nữa, thì tiểu đệ trở thành người không nhà.

Tống Thanh Thư cảm thấy mũi mình cay cay.

- Sau đó thì bốn biển là nhà, nới nào có sơn động, chính là nhà của tiểu đệ.

Mộc Uyển Thanh có chút động lòng nhìn hắn như thế, chẳng trách c Cẩu tạp chủng này ngây ngốc ngơ ngác, cuộc sống như một dã nhân, đương nhiên sẽ không bình thường.

-Vậy gần đây ngươi ở nơi nào?

Gió núi lạnh giá đã thốc tới, Mộc Uyển Thanh nhìn sắc trời, phỏng chừng chốc nữa nữa sẽ có cơn mưa lớn, hiện tại chỉ muốn nhanh lên tìm chỗ ẩn thân, nếu không phải lát nữa mưa xối ướt thân thể thì thêm phiền phức.

Tống Thanh Thư ánh mắt sáng ngời, tay chỉ tay bên dưới vách núi đối diện.

- Mấy ngày nay tiểu đệ ở phía dưới kia.

Mộc Uyển Thanh nghi ngờ đi tới bên vách núi, tay cầm lấy một nhánh cây đại thụ, nghiêng đầu nhìn xuống dưới quan sát, chỉ thấy mây mù dày dặc, không thấy nơi nào có chỗ đặt chân, cả giận nói:

-Ngươi gạt ta!"

-Không có…. không có.

Tống Thanh Thư vội vã xòe hai tay.

-Nếu như tỷ tỷ không tin, tiểu đệ dẫn ty tỷ xuống phía dưới để tận mắt xem a.

-Làm sao dân xuống?

Mộc Uyển Thanh kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.

-Tỷ tỷ ôm tiểu đệ, cùng nhau nhảy xuống.

Tống Thanh Thư nhếch miệng nở nụ cười.

Mộc Uyển Thanh trong tức tối, có điều rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh, cùng Đoàn Dự cắt đứt tình cảm thì đời này cũng vô duyên, nàng đã không còn muốn sống, thì cứ như vậy cùng hắn nhảy xuống bên dưới ngã chết cho rồi, chỉ là nếu chết cùng chung với hắn, nếu như hậu nhân nhìn thấy, có thể cho rằng là một đôi tình nhân tuẫn tình, mới nghĩ đến nàng liền phát tởm.

Tống Thanh Thư thấy Mộc Uyển Thanh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sau đó cả người nàng rùng mình, liền lầu bầu nói:

-Nương tử tỳ tỷ…có đi hay không?

Mộc Uyển Thanh thầm nghĩ, nếu đã chết rồi, thì còn quản chi nhiều như vậy, liền dứt khoát gật đầu.

Tống Thanh Thư cười hì hì, đi tới bên người nàng, cánh tay trái bao quát, vờn quanh vòng eo mềm mại của nàng, đem Mộc Uyển Thanh thật chặt ôm vào trong ngực.

Mộc Uyển Thanh giật mình, khi thấy hai bầu vú của mình ép sát vào người hắn đến bè to ra bên trong cái yếm, muốn phản kháng, thì Tống Thanh Thư đã mang theo nàng, thả người từ vách núi nhảy xuống dưới……