Còn Tống Thanh Thư lúc này vẫn đi suốt ngày lẫn đêm, rốt cục cũng chạy tới dưới chân núi Hoa Sơn.
-Độc Cô Cửu Kiếm nói vậy chứ Phong Thanh Dương cũng sẽ không tự nhiên mà truyền cho mình, hay là trước tiên tìm kiếm Kim Xà bí kíp ở chung quanh khu vực Hoa Sơn này vậy, Kim xà lang quân Hạ Tuyết Nghi cũng là một nhân vật mà mình rất khâm phục, so với Viên Thừa Chí kia thì đáng nể hơn nhiều.
Tống Thanh Thư lẩm bẩm.
Có điều Hoa Sơn to lớn như vậy, nói nghe thì dễ nhưng muốn tìm một Kim Xà mật động thì đến nơi nào? Tống Thanh Thư vắt hết óc nhớ lại nguyên tác Bích Huyết Kiếm, vẫn không nhớ ra được Kim Xà mật động nằm vị trí phương nào.
-Viên Thừa Chí học được võ công tại Triêu Dương phong của Hoa Sơn, Kim Xà mật động là hắn tình cờ phát hiện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kim Xà mật động sẽ ở tại vùng phụ cận Triêu Dương phong.
Tống Thanh Thư tản bộ đi lại từng bước chân suy đoán.
-Có điều phái Hoa sơn năm xưa kiếm khí chi tranh, chia ra làm hai nhánh, trên Ngọc Nữ Phong nhánh khí tông do Nhạc Bất Quần chấp chưởng, sau đó kiếm tông có nhiều cao thủ tụ tập ở bên Triêu Dương phong, tự lập một phái do thần kiếm Mục Nhân Thanh làm chưởng môn. Kim Xà Lang Quân năm xưa chắc cũng kiêng kỵ, nên cái huyệt động này cũng không thể cách Triêu Dương phong quá gần. . .
Sau đó mấy ngày, Tống Thanh Thư lấy Triêu Dương phong làm trung tâm, bên ngoài mười dặm bắt đầu ra tìm kiếm, hắn lưu ý đến những vách núi cheo leo thẳng tắp, bây giờ nội công đã hùng hồn, hắn dùng Võ Đang Thê Vân Tung thành thạo trên dưới nhảy lên, từ trên vách núi phi thân bay vọt qua lại, tuy rằng mạo hiểm, nhưng cũng không quá khó đối với hắn.
………………………………………………………………………………………………
-Haha…cuối cùng ta cũng tìm thấy.
Mấy ngày sau, một trận cười vang vọng khuếch đại ở bên trong quần sơn, Tống Thanh Thư nhìn trước mắt mật động, sờ cằm, biểu hiện rất vui mừng.
Có điều khi hắn chui vào trong động, nhìn phần mộ đã được vùi chôn từ lâu, mặt trên còn có tấm bia viết:
"Kim Xà Lang Quân Hạ Tuyết Nghi chi mộ, Viên Thừa Chí và Hạ Thanh Thanh cẩn lập..
Lúc này thì hắn cũng không còn cười nổi nữa.
Chính mình lại tới chậm nữa rồi, Tống Thanh Thư cụt hứng ngồi bệt dưới đất, cũng chẳng còn hào hứng tìm kiếm chung quanh, hắn biết lúc trước Kim Xà Lang Quân chỉ để lại bản bí kíp giả tẩm chất kịch độc, nếu Viên Thừa Chí lập mộ, thì đã rõ ràng bản kí kíp thật đã lọt vào tay của y, vậy thì đi tìm cái rắm a…..
"Trong số mệnh nếu có được thì khi cần sẽ có, trong số mệnh nếu không có, thì dù làm mọi cách cũng không có, chớ nên cưỡng cầu."
Tống Thanh Thư quay đầu lại luyến tiếc nhìn phần mộ Kim Xà Lang Quân một lần cuối cùng, thở dài đi tới cửa động, nổi điên lên phóng mình nhảy một cái, ở trên đỉnh núi có một cây đại thụ nằm thì dừng lại, chán nản nằm dài trên một cái chạc cây to lớn, hai tay để ở sau gáy, nhìn chằm chằm những đám mây trắng trên trời cao đờ ra.
“Thật sự là mình quá ngu ngốc ngây thơ …”
Tống Thanh Thư tự giễu mình.
“Những loại võ công bí kịp này vốn là báu vật vốn là được vận mệnh sắp xếp cho nhân vật chính trong nguyên tác, mình lại mơ mộng hão huyền theo sát nguyên chủ để tranh cướp vận thế. Hiện thực quá tàn nhẫn, cứ tiếp tục như vậy thì rất gian khổ mà chẳng được gì…”
Lúc này việc Tống đi cướp đoạt tuyệt thế võ công thiên hạ của Tống Thanh Thư, hắn đã nhận ra là không hiện thực, vận mệnh của các vật này tuy rằng mịt mờ, ngươi có thể tin nó, nhưng ngươi cũng phải biết tự lượng sức mình mà tránh đi đừng khiêu chiến với nó.
“Hi vọng là số mệnh an bài mình đừng có làm nhân vật phản diện, chỉ để làm tôn cao lên nhân vật chính ..”
Tống Thanh Thư giờ khắc này có một loại cảm giác bất lực, thậm chí đối với tương lai của mình cũng cảm thấy mờ mịt không sáng sủa.
…………………………………………………………………………………………..
-Vân Trung Hạc, ta nếu như có nhảy xuống vực sâu chết đi, cũng không cho ngươi thực hiện được ý đồ đâu.
Từ bên dưới truyền đến một giọng nói lanh lảnh phẫn nộ của một nữ nhân.
Tống Thanh Thư tò mò vạch lá cây nhìn xuống, chỉ thấy một thân hình thướt tha thon thả mặc áo đen, từng bước từng bước lùi về phía vách núi, gió thốc mạnh từ bên cạnh vách, làm cho mái tóc dài của nàng bay múa đầy trời, gió ép vào trước ngực, làm cho bầu vú thật cao nhô lên, trông rất đẹp mắt.
Đối diện là một hán tử trung niên gầy gò mặc thanh y, cầm trong tay một cây ngân trảo, cười híp mắt nhìn nữ nhân nói:
-Mộc Uyển Thanh, ngươi cam lòng dứt tình với Đoàn Dự sao?"
Thấy Mộc Uyển Thanh ánh mắt quả nhiên có biến hóa, Vân Trung Hạc tiếp tục nói:
-Ai da… ta suýt chút nữa đã quên, tình ca ca đã biến thành thân ca ca. . .
-Ngươi….
Bị Vân Trung Hạc đâm trúng vào trái tim đang rỉ máu, Mộc Uyển Thanh trong cơn giận dữ rút kiếm ra công tới.
Gian kế thực hiện được chỉ chờ như thế, Vân Trung Hạc khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý vung ngân trảo nghênh tiếp.
Tống Thanh Thư từ đang xem náo nhiệt, nhận thấy kiếm pháp Mộc Uyển Thanh uyển chuyển nhưng hiểm hóc, đáng tiếc cũng là không phải đối thủ của Vân Trung Hạc, lúc này Vân Trung Hạc sử dụng chiêu thức hạ lưu, chiêu nào chiêu nấy tấn công về phía nơi trước ngực hoặc là hạ thể của Mộc Uyển Thanh, nàng thì vừa tức vừa giận, bởi vậy toàn thân nàng tránh né chiêu thức ngân trảo rất là lúng túng..
Tống Thanh Thư giờ mới thấy rõ diện mạo của nàng, gương mặt tú lệ tuyệt tục, như vầng trăng non thanh cao, cái cằm bé nhỏ tinh xảo, phối hợp cái miệng anh đào nhỏ nhắn, vô cùng thanh tú.
"Đoàn Dự đúng là tên ngốc sao, dung mạo Mộc Uyển Thanh không chút nào thua kém so với Vương Ngữ Yên kia!”
Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Thanh Thư khi vừa nhìn thấy dung nhan nàng.
Nghĩ đến lúc lần đầu tiên mò đến Vô Lượng ngọc động tìm kiếm Lăng Ba vi bộ, từ đây liền dính với vận xui, Tống Thanh Thư đối với Đoàn Dự hận nghiến răng, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.
"Vậy thì ta sẽ trêu đùa cợt với Mộc Uyển Thanh của ngươi, để giải mối hận trong lòng!"
Vân Trung Hạc thì cứ nhảy nhót, mắt thấy Mộc Uyển Thanh sắp bị mình bắt, khi đó thì làm gì mà chống cự được, mặc cho mình muốn làm gì thì làm. . .
Nghĩ tới việc trong đời lần đầu tiên mới gặp qua một nữ nhân xinh đẹp như vậy, trong lòng của y liền hừng hực lên.
-Hừm… ai mà cãi nhau om xòm, quấy rầy Cẩu tạp chủng ta đang ngủ
Đột nhiên từ trên cây truyền đến một giọng nói làm cho hai người đang đánh nhau dồn dập cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy trên cây một thiếu niên quần áo lam lũ, tóc tai bù xù ngồi theo kiểu một tiểu dân sơn dã ở trên chảng ba nhánh cây của cây đại thụ, vừa ngáp vừa nhảy xuống dưới đất.
-Tiểu tử thúi, cút qua một bên đi, đừng có làm rộn chuyện tốt của lão tử.
Vân Trung Hạc hung tợn hù dọa nói, Tống Thanh Thư khoảng thời gian vừa qua ăn sương nằm gió, một thân y phục từ lâu đã dơ dáy bẩn thiểu, một ống quần cuốn lên, bây giờ nhìn hắn rách nát chẳng khác gì một tiểu dân nghèo khổ, có điều Vân Trung Hạc là cao thủ mà vừa rồi hoàn toàn không phát hiện còn có Tống Thanh Thư tồn tại, trong lúc này y lại không có chút nào để ý để nhận ra điều quái lạ này..
Tống Thanh Thư giả vờ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Vân Trung Hạc.
-Ngươi ban ngày vì sao phải bịt kín một lớp khăn che mặt? Kỳ quái vậy..
Vân Trung Hạc lấy lạ nhìn Tống Thanh Thư đã hoá trang.
-Mẫu thân ta kể dung mạo của ta quá xấu, nên từ nhỏ đã đem che lại mặt của ta, còn nói sau này, ai là người đầu tiên mở ra khăn che mặt mà nhìn thấy dung mạo ta, nếu là một nữ nhân, thì sẽ gả lấy. . . Uí không, thì… ta sẽ cưới nàng làm thê tử...
Tống Thanh Thư đần độn quay về phía Mộc Uyển Thanh cười cợt..
"Hóa ra là một tên đần độn…”
Vân Trung Hạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Uyển Thanh bị Tống Thanh Thư quay qua nhìn chăm chú nên sợ hãi, tức giận nói:
-Ngươi nhìn cái gì vậy!
-Tỷ tỷ…. dung mạo thật là xinh đẹp, hay là tỷ tỷ đến vạch ra cái khăn che mặt của tiểu đệ…tiểu đệ sẽ cưới tỷ tỷ làm vợ …
Tống Thanh Thư khờ khạo nói.