Chẳng lẽ hắn muốn học được toàn bộ Thần Chiếu kinh để cứu Hồ phu nhân sao?
Đột nhiên trong đầu Đinh Điển nghĩ đến chuyện này, liền khuyên hắn:
-Tống công tử, ngộ tính của ngươi cao, Đinh mỗ bình sinh trước giờ cũng chưa từng thấy, chỉ là Thần Chiếu kinh bác đại tinh thâm, ngươi muốn trong chốc lát học được, đó là điều tuyệt đối không thể.
-Ngươi đọc mau lên, đừng phí nhiều lời nữa, tốc độ nói nhanh lên một chút!
Tống Thanh Thư đầy sát khí hối thúc Đinh Điển.
Đinh Điển thấy thần sắc của hắn đã điên cuồng, trong lòng biết hắn đã nhập vào ma chướng, có điều chính y là kẻ hại người trước, trong lòng hổ thẹn, liền đem nửa phần sau Thần Chiếu kinh nói ra… "Thiên phúc địa tái, vạn vật phương sinh, vị xuất địa giả, danh viết âm trung chi âm; tắc xuất địa giả, danh viết âm trung chi dương..."
Đinh Điển càng đọc càng nhanh, Tống Thanh Thư ánh mắt cũng càng lúc càng sáng quắc, lúc Đinh Điển đọc xong câu cuối cùng, thì Tống Thanh Thư cũng vung tay lên.
- Hai người các ngươi mau đi ra ngoài đi!
"Làm sao lại có khả năng…!"
Đinh Điển lúc đi ra ngoài không nhịn được quay đầu lại nhìn đi nhìn lại, trước đây rõ ràng là Tống Thanh Thư kinh mạch đứt đoạn, bây giờ nghe chính mình niệm xong Thần Chiếu kinh, hai mắt hắn đã có thần khí, khí tức trên người rõ ràng là đã thành công giai đoạn ban đầu của Thần Chiếu kinh.
"Ta nhất định là điên mất….!"
Đinh Điển nhéo bấm bắp đùi mình một cái, lúc truyền đến cảm giác đau đớn đã chứng minh cho y biết, chính mình không phải đang nằm mơ.
Đinh Điển có thiên phú tu về việc tu luyện võ công cho nên rất là tự phụ, tình huống của y không có sư phụ chỉ điểm, chỉ dựa vào chính bản thân mình phỏng đoán, năm năm liền thì có thể đem Thần Chiếu kinh luyện thành, không nghĩ tới lần này y đụng tới một tên công tử càng điên loạn hơn, chỉ là nghe y đọc một lần kinh văn thì đã luyện thành Thần Chiếu kinh, hơn nữa trước đó hắn còn phế nhân bị đứt đoạn kinh mạch!
“ Xem ra lần này giống như là một trò chơi a! "
Cảm giác được chính mình kinh mạch hoàn toàn khỏi hẳn, cả người chân khí dâng trào, trong phòng Tống Thanh Thư cười khổ tự nhủ.
Nghe một lần võ công bí tịch thì có thể luyện thành, chuyện như vậy, Tống Thanh Thư cũng từng đã nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có kiếp trước ở trong thời hiện đại chơi game mới từng thấy, người chơi thu được bí tịch, chỉ cần đủ điều kiện tu luyện, rồi click, võ công trong nháy mắt liền có thể max level..
Tống Thanh Thư nhìn Hồ phu nhân đang nằm trong trong mình, nở nụ cười héo hắt:
-Mặc kệ ..chả cần quản đến những chuyện suy nghĩ không ra nữa, chính bản thân ta đang là chân thực, tẩu tẩu cũng là chân thực, tất cả những thứ này đã là quá đủ rồi.
Là một người sống vào thời hiện đại có kiến thức rộng rãi, từ lúc xuyên qua tới nay, áp dụng kiến thức nhìn vào cái thế giới cổ xưa hỗn loạn này, Tống Thanh Thư vẫn đối với tất cả mọi chuyện đềm ôm vào với thái độ hoài nghi, trong bóng tối làm vài loại suy luận, trong đó hắn suy luận xem như là có thể đáng tin nhất, chính là hắn bị tai nạn xe cộ, sau đó bị các nhà khoa học mang về làm một thí nghiệm bí mật, tư tưởng bị giả lập vùi vào hoạt động thiết kế một cái game nào đó…
Thật ra là suy đoán của Tống Thanh Thư về chuyện này hoàn toàn là do hắn quá cả nghĩ quá rồi, vũ trụ cực lớn, hệ thống khoa học của thế giới thời hiện đại cũng chỉ như là muối bỏ biển, không có cách nào giải thích được rất nhiều hiện tượng kỳ diệu, còn vấn đề xuyên qua gặp may mắn hay là bất hạnh chính là người được xuyên qua trong vỏ bọc của một người nào đó trong cái thế giới võ hiệp hỗn loạn này, làm thế nào để hình thành lại một người trong cái vỏ bọc đó.
Tống Thanh Thư vì là linh hồn xuyên qua, bởi vậy linh hồn của hắn so với cái thế giới này mạnh hơn mấy lần, đừng có coi thường vài lần chênh lệch đó, nó mang đến sự khác biệt của tính chất, một người có tố chất cần mấy năm mới có thể học được võ công ảo diệu, hắn thì có thể chỉ nghe qua một lần sẽ luyện thành, nguyên nhân tính chất khác biệt chính là ở đây.
-Tẩu tẩu …tiểu đệ đắc tội rồi.
Trước đó hắn đã đáp ứng với Hồ phu nhân không để cho nam nhân khác chạm vào thân thể của nàng, nhưng hắn không phải là nam nhân khác, trước đó chữa thương nàng, nơi bâu vú nhạy cảm lẽ không được chạm vào, thì hắn cũng đã đụng vào, Tống Thanh Thư tự nhủ để biện minh cho sự áy náy của mình, rồi nhẹ nhàng cỡi ra y phục của nàng.
Khi cái yếm và tiểu nội khố bằng lụa mỏng bị rút dây thắt ra rơi xuống, trên thân thể mỹ lệ trắng như ngọc tuyết của Hồ phu nhân với hai bầu vú đầy đặn no đủ mê người vươn cao, hai đầu núʍ ѵú như hai hai hạt anh đào chín rục đỏ, bụng dưới bằng phẳng, bờ mông hình dạng rất tròn, mông thịt đầy đặn vừa mập lại non, làn da trơn bóng như tuyết một mảnh trơn trượt, xuống dưới là cặp đùi mượt mà, ở đằng chỗ giao giới với cặp bắp đùi mịn màng kia là cái âm hộ thần bí, phủ trên gò mu là một thảm cỏ màu đen rậm rạp, bên trong hai bên mép ngoài đỏ tươi no đủ tràn đầy, toát ra một sự thành thục diễm lệ phong tình chết người .
………………………………………………………………………………………….
Hồ phu nhân vốn là đang cảm thấy thân thể mình càng ngày nhẹ bỗng, lại càng lạnh, ở trong một vùng toàn bóng tối vô biên từ từ phiêu dật bay bay. . . Đột nhiên từ chân trời nổi lên một vệt sáng, ánh Thái Dương chói lòa chậm rãi từ từ xuất hiện ra.
Ánh mặt trời chiếu đến trên người, Hồ phu nhân đã thấy ấm áp trở lại, thân thể cũng lúc càng trầm xuống, ta đang ở nơi nào đây?
Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, thần trí chậm rãi khôi phục như cũ, đột nhiên hoa dung thất sắc khi phát hiện mình trên người không có mảnh vảo che thân, ngay vào lúc này, từ phía sau giọng nói của Tống Thanh Thư truyền tới:
-Tẩu tẩu đừng kích động, tiểu đệ đã luyện thành Thần Chiếu kinh, đang dùng để chữa thương, tẩu tẩu thương thế quá nặng, đừng để kiếm củi ba năm thiêu rụi trong một giờ.
Hồ phu nhân trong lòng ai thán:
-Thật là một oan gia, lần trước khi hắn ngủ mơ bị hắn sờ soạng còn chưa tính, xem như lần này là tất cả đều bị hắn nhìn thấy hết rồi . .
Cảm nhận được đôi bàn tay hắn từ phía sau lưng truyền tới từng tia từng tia nhiệt âm áp, trong tâm của Hồ phu nhân Tâm run lên, nàng đành mím môi, mặc cho số phận rồi nhắm hai mắt lại..
……………………………………………………………………………………………
Một lúc sau hai bàn tay của Tống Thanh Thư chạy vuốt lên trên khắp huyệt đạo toàn thân của Hồ phu nhân, trải qua suốt hai canh giờ chữa trị, cuối cùng thì Tống Thanh Thư cũng đem Hồ phu nhân từ quỷ môn quan kéo ngược trở lại, khi hai người mở ra cánh cửa lớn của tòa miếu đổ nát, đứng đón bọn họ chính là Lăng Sương Hoa đang mỉm cười thân thiện cùng với Đinh Điển trợn mắt há mồm với vẻ mặt kinh ngạc.
Đinh Điển cũng chẳng quản Hồ phu nhân đang đỏ ửng mặt, gã bước đến kéo Tống Thanh Thư qua một bên hỏi han, sau khi biết được hắn thật sự đã luyện được Thần Chiếu kinh, trong lúc này thần sắc phức tạp nhìn hắn nói:
-Ta đang do dự suy tính có nên hay không diệt trừ ngươi từ lúc chưa luyện được thành thạo Thần Chiếu kinh... .
Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, trải qua gần suốt buổi tối chữa thương, vào lúc này chân khí của hắn đã hoàn toàn khô cạn, một chút sức kháng cự cũng đều không có.
Lăng Sương Hoa tức giận mắng:
-Đinh đại ca, đừng có dọa Tống công tử nữa, tối hôm qua nếu huynh không có lỗ mãng, thì cũng đâu có xảy ra nhiều sự cố như vậy.
Đinh Điển lúng túng mỉm cười, ôm quyền nói:
-Tống huynh đệ, tối hôm qua ta đã lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ân đền oán trả, làm hại. . . Hồ ..cô nương suýt chút nữa hương tiêu ngọc vẫn, ta quì xuống bồi tội với các ngươi.
Y đến bây giờ cũng không biết Hồ phu nhân tên gì, là ai, chỉ biết là bọn họ xưng với nhau là tẩu tẩu, tiểu đệ…có điều nhìn mối quan hệ giữa bọn họ rất là thân thiết, lại nghĩ tới lúc chữa thương cho Hồ phu nhân tất nhiên là phải thoát sạch sẽ hết y phục, Đinh Điển sắc mặt quái lạ, vội vàng không thể làm gì khác hơn là xưng hô với nàng là Hồ cô nương.
Tống Thanh Thư ngày hôm qua đem thì muốn ngàn đao bầm thây tim Đinh Điển đều có, cuối cùng cũng may là Hồ phu nhân bình an vô sự, hắn thì luyện thành Thần Chiếu Công, kinh mạch trùng tục, với sự hoan hỉ nhìn Đinh Điển cũng thân thiện đỡ hơn rất nhiều, nên vội vàng đem y đỡ đứng lên.
Chỉ có một đêm trôi qua mà tựa như là một cơn mơ, bốn người hàn huyên không ngớt trên một quãng thời gian dài, Đinh Điển, Lăng Sương Hoa thấy Hồ phu nhân đã bình phục hoàn toàn không có việc gì, liền cáo từ với hai người rồi cùng nhau rời đi.
Trong lúc Tống Thanh Thư chần chừ muốn nhắc tỉnh bọn họ tuyệt đối không nên về lại Kinh Châu, trong lúc vô tình liếc nhìn thấy vẻ mặt của Hồ phu nhân vẫn còn hư nhược, trong lòng liền nỗi lên một chút tàn nhẫn: "Mặc cho số phận đi, nếu như các ngươi lại đi ngược về Kinh Châu, có bị Lăng Thiếu Tư hãm hại, vậy thì cũng đáng đời, cái tội làm thương tổn tẩu tẩu của ta…”
Chỉ còn lại có hai người ở chung, Hồ phu nhân giờ lại thấy lúng túng không dễ chịu, hai người cũng không biết nói như thế nào để phá lấy không gian trầm lắng theo dạng như thế này…
Tống Thanh Thư vốn là một người hiện đại, đối với chuyện tối hôm qua việc thì cũng không có gì đáng kể, có điều hắn sợ Hồ phu nhân thể diện quá mỏng, nếu không cẩn thận làm nàng thẹn quá hóa giận thì nguy.
Cuối cùng thì Hồ phu nhân cũng không chịu được cái loại ám muội trầm mặc này, mở miệng hỏi:
-Vào lúc đó, ngươi dùng cách nào để Lăng Thiếu Tư mở miệng đồng ý cho hai người bọn họ lấy nhau?
Tống Thanh Thư vừa nghe xong suýt chút nữa thì cười xòa, im lặng một hồi lâu, nàng bỗng nhiên hỏi đến một câu thật không có liên quan gì đến tình cảnh bây giờ, hắn không làm gì khác hơn là cố nén cười, giải thích:
-Lúc cùng Lăng Thiếu Tư ở chung một chỗ, tiểu đệ dùng Di hồn đại pháp của Cửu âm chân kinh làm cho lão ta như mơ ngủ, chỉ nghe được những chỉ thị theo ý muốn của tiểu đệ đưa ra, rồi cứ dựa theo đó mà từng câu nói ra.