Chương 30: Hồ Phu Nhân Ghen

-Đại nhân thao lược, bố trí quân binh ngay ngắn rõ ràng, vốn xuất thân từ hàn lâm mà đại nhân giỏi như thế, tiểu muội tự đáy lòng thật khâm phục.

Hoàng Dung thổi phồng Lăng Thiếu Tư đa mưu túc trí cũng cho lão có chút lâng lâng, dù sao có thể được một thiếu phụ diễm quang bắn ra tứ phía tán thưởng, bất kỳ nam nhân nào cũng tránh không được sự đắc ý.

-Nhưng binh sĩ lúc tuần tra cũng khó tránh khỏi có sơ hở, tiểu muội có mang theo mấy cao thủ lưu lại ở trong phủ, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào bất trắc xảy ra.

Hoàng Dung giọng nói ôn nhu, Lăng Thiếu Tư nghe được, trong lòng mang theo ngọt ngào, liền chấp nhận ngay không cần suy nghĩ.

-Được…. được… được.

Lăng Thiếu Tư hớn hở cười lớn, nhìn mấy người phía sau Hoàng Dung hỏi.

- Mấy vị này là….?

-Hai vị này là đệ tử của phu quân tiểu muội, tên gọi là Vũ Tu Văn, Vũ Đôn Nho, còn mấy vị này là huynh đệ Cái Bang. .

Hoàng Dung lần lượt giới thiệu.

Chính là hai tên đệ tử bị Dương Quá từng đánh giá là hai tên củi mục vô dụng, Tống Thanh Thư tò mò quan sát Vũ Tu Văn, Vũ Đôn Nho, tướng mạo cũng không tệ, dáng dấp căn cơ võ học cũng không đến nỗi kém a.

Sau đó thì song phương trao đổi về tình hình trận chiến tiền tuyến Tương Dương, Tống Thanh Thư nghe qua một hồi thì buồn bực ngán ngẩm, nhân cơ hội không ai chú ý liền lùi ra ngoài.

Ngay cả Hoàng Dung cũng đã đến rồi, thêm vào ý đồ bất chính của phái Tuyết Sơn, còn có Ngô Lục Kỳ ẩn nấp ở trong bóng tối, bây giờ trong thành Kinh Châu thật đúng là có những cơn sóng ngầm phun trào, nhìn qua tình hình lộn xộn như vậy, có thể đưa đến việc Đinh Điển cùng Lăng Sương Hoa rời khỏi Kinh Châu càng dễ dàng thêm chút.

Đi tới một chỗ yên lặng trong phủ, Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần dưới một cây đại thụ, không lâu lắm, Tống Thanh Thư khóe miệng lộ ra nụ cười, cũng không mở mắt ra, há miệng nói:

-Người đến rồi sao?

-Hừ…bây giờ tiếng kêu tẩu tẩu cũng lười gọi rồi à?

Hồ phu nhân từ chỗ tối vọt ra, tức giận nói.

Mỹ nhân mấy ngày không gặp, thanh lệ vẫn còn như ngày nào. Tống Thanh Thư đứng lên:

-Ai bảo tẩu tẩu vẫn còn tuổi trẻ thanh xuân như thế, người ngoài nhìn xem, còn nghĩ là muội muội của tiểu đệ đấy, gọi tẩu tẩu hóa ra thành người cao tuổi sao…

Biết rõ hắn là đang trêu đùa với mình, Hồ phu nhân phát hiện từ đáy lòng của mình cũng không có nóng giận với hắn, đành tự an ủi mình, hắn là một con người không biết câu nệ tiểu tiết.

-Cái miệng nói đầy mê sảng!

Hồ phu nhân cố ý nghiêm mặt nói:

-Nói mau.. có chuyện gì cần ta làm không? Trong nha môn tri phủ bây giờ thủ vệ nghiêm ngặt, nếu không có việc gì thì ta rời đi, để tránh khỏi bị phát hiện.

Tống Thanh Thư từ ngày bước vào nha môn , không thể ra ngoài liên lạc, cho nên cùng với Hồ phu nhân ước định mỗi ngày vào lúc chạng vạng, hắn ngồi chờ ở cây đại thụ này để trao đổi tin tức.

Hồ phu nhân sẽ ở bên ngoài phủ, lén lút giám thị tình huống trong này, nếu Tống Thanh Thư không xuất hiện thì thôi, nếu đến đây là hắn chuyện quan trọng muốn cùng nàng trao đổi, cho nên nàng dựa vào khinh công mỗi chiều tiến vào bên trong phủ, vừa rồi thấy hắn nên liền điểm huyệt hai tên nha dịch giám sát bí mật Tống Thanh Thư, lúc này mới hiện thân gặp mặt hắn.

Tống Thanh Thư đem chuyện Hoàng Dung đến, cùng với việc phái Tuyết Sơn ám sát kể lại cho Hồ phu nhân nghe, nàng thấy hắn lúc nhắc tới Hoàng Dung thì hai mắt hắn tỏa sáng, trong lòng có chút khó chịu, nhàn nhạt hỏi:

-Giang hồ đồn đại, năm xưa Hoàng Dung là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, nàng thật sự có xinh đẹp như thế không?

Tống Thanh Thư cũng không ngờ tới nàng lại là hỏi cái này, chần chờ một hồi, vẫn là phấn khích nói:

-Đúng là tuyệt sắc nhân gian, bây giờ tuy rằng không còn là một tiểu cô nương tươi trẻ thanh xuân, nhưng lại thêm sự thành thục quyến rũ phong tình. . .

Đang hào hứng nói chợt chú ý thấy sắc mặt Hồ phu nhân càng ngày càng lạnh, Tống Thanh Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong bóng tối vỗ một cái vào đầu mình, liền chuyển đề tài:

-Có điều .. nàng tuổi khá lớn, cho nên dung nhan kiều diễm giảm bớt nhiều rồi, cái tên gọi đệ nhất mỹ nhân thiên hạ e rằng so với bây giờ đã trở thàng hữu danh vô thực, tiểu đệ thấy tẩu tẩu so với nàng còn đẹp đẽ. . .

Hồ phu nhân xấu hổ đỏ mặt, gắt hắn:

-Người ta Hoàng bang chủ mới có ngoài ba mươi, làm cái gì mà tuổi lớn bị suy…. Người chỉ biết lấy lòng của ta, nhưng rồi sau đó ở ngay trước mặt những nữ nhân khác, có phải là cũng nói ta như vậy?

-Tiểu đệ nào dám đâu…

Tống Thanh Thư cảm thấy không ổn, vội vã nói sang chuyện khác:

-Bây giờ chúng ta nói về chính sự đi, tẩu tẩu tìm cách báo với phái Tuyết Sơn sau mười lăm ngày nữa hãy động thủ, bởi vì trong thời gian này Lăng Thiếu Tư đang ép hỏi Đinh Điển, lão ta không muốn những người khác biết được bí mật của Liên Thành Quyết, bởi vậy thủ vệ canh gác nghiêm ngặt nhiều lắm.

-Thảo nào vừa rồi ở ngoại thành, ta ngẫu nhiên tình cờ gặp một nhóm người, lúc đó bọn họ còn muốn gϊếŧ ta diệt khẩu, bây giờ ngẫm nghĩ lại bọn họ chính là phái Tuyết Sơn…

Hồ phu nhân kể lại.

-Hành tung của bọn họ thì ta biết, tìm gặp bọn họ cũng không khó, ta sẽ đem lời truyền lại.

-Cái gì?

Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc khi nghe nàng kể suýt bị người phái Tuyết Sơn diệt khẩu, tuy rằng biết rõ Hồ phu nhân bây giờ đang khỏ mạnh đứng trước mặt mình, chắc chắn là vô hiểm, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi:

- Tẩu tẩu có bị thương tổn chỗ nào không?

Không biết tại sao, Hồ phu nhân khi nghe hắn hỏi như vậy, nàng lại nghĩ đến lần trước, lúc bị trúng chưởng trung ở xương sườn, sau đó bầu vú bị hắn không biết vô tình hay cô ý mà cứ chạm vào chiếm hết tiện nghi của nàng để chữa thương, sắc mặt hiện lên một tia đỏ ửng, liền vội vàng nói:

-Ta không sao, bản thân đã có võ công thêm vào lần trước ngươi truyền lại cho ta Bạch Mãng Tiên Pháp, bảo vệ than mình là thừa sức.

-Vậy thì tốt… vậy thì tốt..

Tống Thanh Thư cười khà khà:

-Lần sau tẩu tẩu hành sự cẩn thận, tốt nhất đừng có lộ diện.

Thấy dáng dấp hắn sốt sắng lo lắng cho mình, nhiều năm qua nàng cùng Phỉ nhi sống nương tựa lẫn nhau, cơ khổ không nơi nương tựa, từ đáy lòng chợt thấy ấm áp, dịu dàng trả lời:

-Tiểu đệ an tâm đi, ta sẽ cẩn thận.

Nhìn Hồ phu nhân sau khi giải huyệt cho hai tên nha dịch bám theo sau hắn, nàng nhanh chóng rời đi lóe lên như cầu vồng Tống Thanh Thư cảm thấy tâm tình rất là khoan khoái, đi tới một bên vỗ vào mặt hai tên nha dịch cho tỉnh lại rồi rời đi..

Hai nha dịch hai mặt nhìn nhau:

-Vừa rồi xảy ra vấn đề gì vậy?

-Có cần bẩm báo lại cho Tri phủ đại nhân?

-Ngươi ngốc a, đến lúc đó đại nhân trách tội xuống thì ai đứng ra chịu? Ngược lại thì bây giờ cũng không có ai biết, Tống công tử cũng không mất dấu, nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.

-Vẫn là đại ca có kinh nghiệm, tiểu đệ khâm phục khâm phục!

…………………………………………………………………………………………

Sau đó mấy ngày, Tống Thanh Thư ở trong phủ có mấy lần ngẫu nhiên tình cờ gặp mặt Hoàng Dung, tuy rằng hận mình không dám nhìn chằm chằm quan sát nàng cho thật kỹ lưởng, nhưng rõ ràng trong lòng thầm hiểu, bây giờ khoảng cách của hai người cách nhau quá xa, một trên trời một dưới đất, không có lý do gì để gặp nhau, cho nên hắn đành hờ hững tự xử, mỗi lần gặp chỉ gật đầu ra hiệu chào, rồi nhẹ nhàng bước nhanh rời đi..

Nhưng nhờ thế mà làm cho Hoàng Dung đối với hắn có ấn tượng tốt đẹp, trãi qua nhiều năm như vậy, từ năm xưa là Âu Dương Khắc, đến sau này là võ lâm nhân sĩ qua đường, lại cho tới bây giờ là các mệnh quan của thành Tương Dương, thậm chí là ngay cả tri phủ Lữ Văn Hoán, mỗi lần nhìn thấy nàng, tuy rằng cố gắng che giấu, thế nhưng trong ánh mắt của ông ta khát vọng thèm thuồng nhìn mình thì hiện lên rất rõ ràng.

Lần này ở trong thành Kinh Châu thì trái lại, nàng nhìn thấy một người trẻ tuổi, khí chất hờ hững, hỏi thăm dò, thì biết được hắn là phụ tá gần đây của Lăng Thiếu Tư, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Hoàng Dung âm thầm trầm tư.

Thời gian như thoi đưa, rất nhanh đã trôi qua mười lăm ngày, trong thời gian này Tống Thanh Thư cũng âm thầm dùng Thần Kinh Chiếu để luyện Cửu âm chân kinh..

Bởi vì Hoàng Dung cho người túc trực ở đây, Lăng Thiếu Tư thời gian này vốn định tạm dừng thẩm vấn Đinh Điển, nhưng Tống Thanh Thư lại nói bây giờ là lúc thời kì then chốt dụ cung, nếu như Lăng Thiếu Tư tạm dừng thẩm vấn, khiến cho Đinh Điển nổi lên hoài nghi, cho rằng hai người thông đồng cùng nhau, vậy thì kiếm củi ba năm sẽ bị thiêu trong một giờ.

Lăng Thiếu Tư liền tìm lý do nhờ Hoàng Dung đi ra ngoài thành đón người, ở bên trong Hình đường bố trí , phái người áp giải Đinh Điển đem tới.