Lên trên lầu, chỉ cảm thấy khắp nơi đầu là lụa mỏng uyển chuyển giăng đầy, từ sâu trong gian phòng lúc ẩn lúc hiện có bóng người, nơi này dù sao cũng là khuê phòng của thiên kim tiểu thư, Tống Thanh Thư cũng không dám đường đột, hắng giọng nhẹ một tiếng, báo hiệu là có người tới.
-Ai?
Lăng Sương Hoa tuy rằng kinh động, nhưng cũng không biểu hiện ra, chỉ là lạnh nhạt hỏi một tiếng.
Cảm nhận được giọng nói của nàng lạnh lùng, Tống Thanh Thư âm thầm thở dài.
-Tại hạ được Đinh đại hiệp nhờ vả, đến bái phỏng Lăng tiểu thư.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm nếu không nhấn mạnh câu nói, làm sao có thể hấp dẫn được sự chú ý của nàng.
Chỉ nghe “ cộp..” một tiếng, tựa hồ là tiếng ghế bị chạm ngã trên mặt đất, quả nhiên Lăng Sương Hoa nghe được tin tức của Đinh Điển, vội vàng đi nhanh đến đến, xốc lên tấm màn che, lo lắng nhìn Tống Thanh Thư:
- Đinh đại hiệp nhờ gì?
Chỉ thấy khuôn mặt nàng tuy rằng bị lụa mỏng che khuất, nhưng cũng khó kềm nén sự lo lắng, nữ nhân trước mặt này tư thái cỡ nào yểu điệu thướt tha! Uyển chuyển vòng eo nắm chặt, mông ngọc hơi gồ lên đường cong lung linh, đôi mắt to ngập nước, càng là dụ người khi trước ngực cái áo với đôi bầu vú chống lên tràn đầy, phồng lên tròn nhuận, theo bước chân của nàng có chút lắc lư! Tống Thanh Thư âm thầm thở dài một tiếng, xem nữ nhân này thướt tha như vậy, trước khi hủy dung dang thì cỡ nào là một đại mỹ nhân.
- Đinh đại hiệp dặn dò tại hạ đến đây, gặp Lăng tiểu thư gởi lời vấn an.
Tống Thanh Thư cung kính cúi chào.
-Hắn gần đây có khỏe . . không?
Giọng nói Lăng Sương Hoa có chút run.
-Um... . . e sợ không tốt lắm….
Tống Thanh Thư nghĩ thầm, nếu như xương tỳ bà bị xuyên, gân chân bị đánh gãy, sau đó bị nhốt tại đai lao nghiêm hình tra tấn mấy năm, làm sao mà khỏe được, hắn nói tiếp.
-Có điều tạm thời vẫn chưa chết được…
Lăng Sương Hoa đau thương nói:
-Đều là do ta, đã hại Đinh đại ca. . .
-Lăng tiểu thư, sự tình vừa dù sao cũng đã phát sinh, hiện tại không phải là lúc nói những câu như thế này .
Tống Thanh Thư nhớ tới mục đích của mình đến đây, nên vội vàng hỏi:
- Vì sao tiểu thư không muốn cùng Đinh đại hiệp cao bay xa chạy vậy?
-Công tử cũng nhìn thấy bây giờ dáng vẻ của ta ra sao rồi, trong lòng đã như tro nguội, mỗi ngày chỉ biết cầu thần bái phật, mong cho Đinh đại ca có thể bình an.
Lăng Sương Hoa nhẹ nhàng nhấc lên một góc tấm khăn che mặt, ngang dọc trên hai gò má trắng như tuyết vắt ngang vết tích những vết sẹo.
-Lăng tiểu thư, tại hạ từ trước đến giờ thật khâm phục chuyện tình của tiểu thư cùng Đinh đại hiệp, nhưng tiểu thư cho là Đinh đại hiệp sẽ để ý đến dùng nhan bề ngoài của tiểu thư sao?
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, những vết sẹo kia quả nhiên có chút. . . khó nhìn, có điều đây không phải nguyên nhân chính.
-Ta đương nhiên biết là hắn sẽ không ghét bỏ ta.
Lăng Sương Hoa ở bên cạnh bàn từ từ ngồi xuống, nâng niu nhánh hoa tươi ở trước mắt, khóe miệng mỉm cười dịu dàng:
- Chỉ là chính ta không muốn để hắn cưới một thê tử xấu xí như vậy.
Nghe giọng nói của nàng rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo, Tống Thanh Thư cũng lười tranh luận đối với đôi nam nữ si tình điên loạn này, trực tiếp hỏi:
-Nghe nói Lăng đại nhân lúc trước buộc tiểu thư lập một lời thề độc, Lăng tiểu thư có biết, nếu như tiểu thư lúc đó không lập lời thề này, phụ thân tiểu thư vì Liên Thành Quyết cũng sẽ không dám hại tính mạng Đinh đại hiệp đâu..
Nào ngờ biểu hiện của Lăng Sương Hoa bình thản cũng không có gì thay đổi, chỉ là quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư:
-Vừa nãy ta nhất thời sốt ruột, còn chưa có hỏi họ tên công tử. . .
-Tại hạ Tống Thanh Thư…
Kiếp trước sờ soạng lần mò trong thương trường, Tống Thanh Thư là người tinh quái, thấy vẻ mặt của nàng, thì hắn biết trong lòng nàng đang nổi lên hoài nghi, nghi ngờ mình được Lăng Thiếu Tư đưa tới để dụ cung, vì thế hắn liền nói đến bí mật cùng Đinh Điển đạt thành thỏa thuận, giải thích sơ lược cho nàng biết.
Chờ đến khi hắn tiết lộ ám hiệu của Đinh Điển mà chỉ có hai người biết, Lăng Sương Hoa rốt cục mới yên lòng:
-Không dối gạt Tống công tử, ta cũng biết chuyện của Liên Thành Quyết, cho nên cũng ý thức đến lời thề của mình.
-Lập lời thề loại này là một hình thức trang nghiêm, nhưng nếu như cứ xem là một hoang ngôn, thì không thể coi là thật.
Tống Thanh Thư khuyên lơn.
Lăng Sương Hoa khẽ mỉm cười, tuy rằng nàng dung mạo bị hủy, thế nhưng khóe miệng kia vẫn là thanh nhã phong tình cũng làm cho Tống Thanh Thư ngẩn ngơ.
-Thế nhưng lời thể của là thành tâm, ta không muốn phản bội lại lời thề.
Thấy Tống Thanh Thư há mồm muốn nói, Lăng Sương Hoa giơ tay ra hiệu, nàng tiếp tục nói:
-Đung ra là còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, mà ta không nói cho Đinh đại ca biết. Lúc trước phụ thân đã hứa gả ta cho đại công tử nhi tử của thượng cấp trực tiếp là tri phủ Tương Dương kinh lược Kinh Tương Lữ đại nhân, ta bởi vì yêu Đinh đại ca, cho nên mới tự hủy dung nhan của mình, đã làm cho phụ thân cùng Lữ gia rất khó chịu, nếu như ta thật sự cùng Đinh đại ca trốn đi, thì e sợ rằng thật sự đắc tội chết với Lữ gia, cho dù phụ thân làm điều không đúng, nhưng chung quy vẫn là phụ thân của ta…ta không muốn để cho phụ thân lâm vào một phiền toái lớn.
-Lữ Văn Hoán?
Tống Thanh Thư giật mình, chuyện lần này hơi rắc rối rồi, từ lúc xuyên qua đến thế giới này một thời gian, có rất nhiều tình huống hắn cũng chậm chậm từ từ hiểu ra rõ ràng, nhiều năm qua Tương Dương đối kháng với quân đại quân Mông Cổ không bị mất thành, tuy rằng có Quách Tĩnh Hoàng Dung một đôi phu phụ suất lĩnh võ lâm nhân sĩ giúp đỡ, thế nhưng tri phủ Lữ Văn Hoán mới thật sự là trụ cột vững vàng, Lữ Văn Hoán bây giờ là kinh lược Kinh Tương, tay nắm trọng binh, huynh trưởng Lữ Văn Đức kinh lược Lưỡng Hoài, hai huynh đệ cùng với Sử Dư Giai của Tứ Xuyên đồng thời được xưng danh là tam đại tướng quân trấn phiên của nước Tống.
Lăng Thiếu Tư tuy rằng cũng được cho là quan to một phương, nhưng so ra với Lữ Văn Hoán, vẫn là không ở cùng một cấp bậc, nếu như đắc tội với Lữ gia, con đường quan lộ của Lăng Thiếu Tư có thể nói là châm dứt
Đây cũng là một cô nương hiếu thuận, phụ thân ác độc như vậy, nàng vẫn cứ một lòng vì lão ta mà suy nghĩ. . . Tống Thanh Thư lắc đầu, xem ra phải mở ra cho Lăng Sương Hoa khúc mắc, hay là phải xuất phát từ nơi Lăng Thiếu Tư ra tay a.
-Không biết là Lăng tiểu thư kính ngưỡng phật pháp hay là thờ phụng đạo giáo vậy?
Tống Thanh Thư đột nhiên mở miệng hỏi.
-Ừm. . . ta tin tưởng vào phật pháp.
Lăng Sương Hoa không làm rõ được dụng ý của hắn, nghi hoặc trả lời.
- Lăng tiểu thư nói vậy thì chắc hiểu rõ ràng sáu cõi luân hồi, vậy có thể vì là tại hạ giải thích để tại hạ thông suốt không vậy?"
Thấy Tống Thanh Thư một bộ dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, Lăng Sương Hoa chần chờ một chút, rồi ôn nhu nói:
-Tùy theo nghiệp của chúng sinh mà xoay chuyển trong bánh xe sáu cõi luân hồi là cõi trời, cõi thần ,cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ (quỷ đói), cõi địa ngục..., nếu như lúc còn sống không tìm kiếm sự giải thoát, thì sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong sáu cõi luân hồi, mãi mãi không kết thúc. . ."
-Trong sáu cõi luân hồi phân chia có ba thiện đạo và ba ác đạo, điều gì sẽ quyết định chúng sinh tiến vào thiện đạo hoặc là ác đạo vậy?
Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi tới.
Lăng Sương Hoa đã có chút minh bạch ý tứ Tống Thanh Thư, tiếp tục nói:
-Tạo nghiệp ác, sẽ sa đọa vào cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ (quỷ đói), cõi địa ngục. Hành nghiệp thiện thì lại sinh vào cõi trời, cõi thần ,cõi người…
Tống Thanh Thư liền thi lễ một cái, nói :
-Tại hạ nghe nói, mẫu thân Lăng tiểu thư sinh lúc sinh thời ở trong thành có tiếng người lương thiện, làm việc thiện một đời, nói như vậy thì lệnh đường không thể rơi vào ba ác đạo được, còn lại chỉ là một trong ba thiện đạo, theo tính toán thời gian, lệnh đường bây giờ cũng không còn ở trong lòng đất nữa. Lúc trước Lăng tiểu thư lập lời thề nói “Nếu như cùng Đinh đại ca gặp lại, linh hồn mẫu thân ở lòng đất ngày đêm sẽ bị tra tấn dày vò “…xin hỏi Lăng tiểu thư, chẳng lẽ tiểu thư cho rằng lúc lệnh đường khi còn sống chỉ sống thiện hạnh, hiện tại bây giờ lệnh đường còn ở dưới lòng đất bị khổ sao