Lúc này cơn đau thốn đi qua. Miệng vết thương của Hồ phu nhân bắt đầu bắt đầu ngứa ngáy, đau nhức truyền đến hai bầu ngực. Lúc đầu còn có thể chịu đựng được, nhưng về sau càng lúc càng nghiêm trọng. Hồ phu nhân cắn môi, sắc mặt đỏ lên, thật sự không thể kiên trì được nữa.
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua đã biết cách trị, nhưng hắn tỏ ra từ tốn nói :
-Tẩu tẩu …tiểu đệ lo lắng đến vết thương đễ làm lỡ quá lâu thì trị không được, tiểu đệ bị trọng thương lâu ngày nên cũng mày mò học được một ít thuật nối xương, nếu như tẩu tẩu không ngại, tiểu đệ giúp tẩu tẩu xem thử vết thương ra sao, sau khi hồi phục thì tẩu tẩu lại đi truy gã thư sinh kia.
-Như vậy sao được….
Hồ phu nhân khuôn mặt nhất thời như một tấm vải đỏ vậy, chậm chập nói tiếp:
-Tiểu đệ và ta. . . nam nữ hữu biệt.. làm sao thuận tiện. . .
-Bây giờ Phỉ nhi ngàn cân treo sợi tóc, còn tiểu đệ thì kinh mạch đứt đoạn, không có cách nào một mình đi cứu hắn trở về, chỉ còn có duy nhất là dựa vào tẩu tẩu. Nam nữ thụ thụ bất thân, túng thế phải tòng quyền, Hồ đại ca có linh thiêng ở trên trời cao, cũng sẽ không trách tẩu tẩu…..
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói.
Hồ phu nhân nghe hắn nói tới đây, sắc mặt biến động, nàng nghĩ thầm Hồ đại ca trời sinh tính tình đã hào sảng, tình huống như thế này đương nhiên cũng sẽ không chú ý tới, có điều mình là một nữ nhân, cho nên cực kì ngượng ngùng, nếu để cho tiếp xúc Tống Thanh Thư đến nơi nhạy cảm của thân thể như vậy, trong nội tâm nhưng khó mà có thể tiếp nhận.
- Vừa rồi gã thư sinh cũng có nói bắt Phỉ nhi để khảo thí loại dược gì đó. . .
Tống Thanh Thư thấy nàng còn đang do dự, liền lấy lửa châm thêm ngọn đuốc.
Hồ phu nhân trong lòng lạnh toát, cuối cùng bản năng của người mẫu thân cũng chiến thắng sự ngượng ngùng nữ nhân thường tình, nàng cắn răng:
-Tiểu đệ.. làm phiền ngươi đáp ứng ta từ nay về sau, triệt để sẽ quên chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
- Đây là lẽ đương nhiên mà tẩu tẩu.
Tống Thanh Thư vẻ mặt chính trực nói thêm:
- Tẩu tẩu.. tiểu đệ sẽ lấy vải che khuất đôi mắt mình lại, sẽ không thấy những gì không nên thấy.
Hồ phu nhân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bé nhỏ đến mức không thể nghe được gật gù:
-Vậy cũng tốt.
Tóc mây búi cao, tư thái phối hợp thân hình thon thả uyển chuyển, eo thon mảnh khảnh, gáy ngọc xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng noãn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều hiện phong tình, hiển lộ hết sự kiều mị, sáng rực rỡ một bộ y phục màu trắng long lanh, sợi tơ trên váy áo bị bộ ngực mềm no tròn nhô lên thật cao, cái mông ngồi trên thảm rơm kéo căng bè hai bên mông thịt đầy đặn đến cho người thèm nhỏ dãi.
Tống Thanh Thư khóe miệng lộ ra một nụ cười không ai phát hiện, hắn lấy miếng vải che kín lại đôi mắt của mình, thấy thế Hồ phu nhân cũng giảm đi xấu hổ, đem y phục của chính mình từng cái từng một cởi ra.
Trong tai nghe được tiếng lụa tợ sột soạt, Tống Thanh Thư ảo tưởng ở trước mắt mình một mỹ cảnh, chỉ tiếc là hắn làm chuyện tốt quá nên hoá dở, bây giờ thì hắn làm sao dám kéo xuống miếng vải che mắt…
Một đôi ngọc phong chắp cánh cao vót, lập tức bắn ra dưới cái yếm ràng buộc, trên đỉnh hai hạt màu phấn hồng nhô ra dị thường mê người chỉ uổng cho Tống Thanh Thư chẳng nhìn thấy gì cả.
-Tiểu đệ… được rồi. . .
Hồ phu nhân nhỏ giọng nói.
-Tẩu tẩu kiên nhẫn một chút.
Tống Thanh Thư đưa hai tay mềm nhẹ vạch lên bầu vú trái nàng, bàn tay từ nơi gốc rễ chân bầu vú chậm rãi cầm thật chặt xoa xoa, chà đạp…
- Ai da….tiểu đệ sau mò ở…trên, xương sườn nằm ở phía dưới.. .
Hồ phu nhân hít vào một tia khí lạnh, ức đến nước mắt đều sắp chảy ra.
-Thất lễ…thất lễ….
-Um..
Tống Thanh Thư vội vàng nói, nhưng trong lòng bàn tay dư vị nắm chặt bầu vú truyền đến cảm giác mềm mại co dãn vẫn còn, trong lòng âm thầm đắc ý, nhớ tới trong Thần Điêu Hiệp Lữ lúc Viên Thừa Chí đối với Lục Vô Song cùng dùng một chiêu như thế này, bây giờ chính mình cũng có cơ hội nếm thử một lần.
Vừa rồi đưa ra ý dùng vải bịt mắt, nhìn qua như là một chính nhân quân tử, kỳ thực Tống Thanh Thư đã có dự tính, đôi mắt không nhìn thấy, vì vậy cho dù đôi tay quờ quạng mò khắp nơi trên đôi bầu vú như thế nào đi nữa, thì Hồ phu nhân cũng không cách nào oán giận đến trên người hắn được…
Thực sự là da như bóng loáng như mỡ đông, ngón tay truyền đến xúc cảm. Làm cho Tống Thanh Thư trong lòng rung động, hắn dần dần dùng sức, mấy đầu ngón tay thật sâu lâm vào ở bên dưới chân bầu vú no đủ.
-Ưʍ..
Hồ phu nhân trước ngực đau thốn như bị điện giựt, rên lên nói:
-A... tiểu đệ... đau... ưʍ..
Tống Thiên Thư không để ý đến giọng nói trầm thấp của nàng, tiếp tục lần mò trong tay nắn bóp, hơi thở nặng nề của Hồ phu nhân làm cho bộ ngực nhấp nhô kịch liệt, vài giọt mồ hôi chảy tươm ra trên vầng trán, một phu nhân thành thục phong tình, giây khắc này đang bị một nam nhân trẻ tuổi không kiêng nể gì cả thỉnh thoảng những ngón tay chạm vào bầu vú nơi cấm kỵ, có điều hắn cũng không dám quá phận, rốt cục thuận lợi đem xương sườn Hồ Phu Nhân tiếp nối được rồi, Hồ phu nhân nắm chặt hai tay, chỉ cầu mau chóng chấm dứt cái chuyện chữa thương này.
………………………………………………………………………………………..
Đợi nàng mặc xiêm y lại xong, Tống Thanh Thư kéo xuống tấm vải che mắt, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt đỏ đến mức nhanh tích thuỷ của Hồ phu nhân, nàng giả vờ trấn định nói:
-Chúng ta nhanh lên một chút lên đường đi, cứu Phỉ nhi mới là quan trọng.
Tống Thanh Thư hài lòng nở nụ cười,
-Tẩu tẩu … có nghe tên thư sinh kia nhắc tới thể nghiệm dược gì đó, nói không chừng có cùng với Độc Thủ Dược Vương liên quan.
Hồ phu nhân vầng trán ưu tư, mặt lộ vẻ ưu lo:
-Vừa nãy giao thủ ta bị thương, mặc dù nói là bị trúng kế khích tướng của y nên lộ ra sơ hở, nhưng có điều võ công của y xác thực ở trên ta một bậc, hiện tại nếu cùng Độc Thủ Dược Vương lại kéo lên liên quan, ta e sợ có đuổi theo y kịp cũng không cứu được Phỉ nhi.
Nàng nói rất thương tâm.
-Tẩu tẩu, tiểu đệ tuy rằng đang bị thương nặng, tay trói gà không chặt, có điều tiểu đệ có thể đọc cho tẩu tẩu một bộ võ công, sau khi học thành hẳn là sẽ không kém thế hơn gã thư sinh kia.
Tống Thanh Thư thấy nàng như vậy, không biết vì sao lại thấy đau lòng.
-Tiểu đệ biết võ công?
Hồ phu nhân kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn yếu đuối dáng vẻ mong manh, từ lúc gặp đến giờ nàng vẫn cho rằng hắn chỉ là thư sinh nho nhã mà thôi.
- Tiểu đệ đã từng …
Tống Thanh Thư hơi gật gù, không muốn giải thích thêm.
-Tẩu tẩu… tiểu đệ có biết về một bộ vỏ công tên là Bạch Mãng Tiên Pháp. . .
Hồ phu nhân mặt lộ vẻ dị sắc, càng nghe hắn đọc càng cảm thấy bộ tiên pháp diệu kỳ cực kỳ, thêm vào nàng vốn là lấy mảnh lụa dài làm vũ khí, trong thời gian ngắn ngủi, cũng đã nắm được căn bản về Bạch Mãng Tiên Pháp.
-Tiểu đệ, bộ tiên pháp này ảo diệu, là võ công thượng thừa trong chốn võ lâm, phần hậu lễ này, ta thực sự không biết phải làm sao cảm tạ .
Hồ phu nhân đối với việc cứu lại Hồ Phỉ sự tự tin đã tăg tăng cường mấy phần, cảm kích nhìn Tống Thanh Thư.
-Tẩu tẩu… tiểu đệ đã cùng đại ca là huynh đệ kết nghĩa, nhi tử của đại ca cũng sẽ chính là nhi tử của tiểu đệ, chỉ cần có thể cứu Phỉ nhi, một bộ võ công thì có đáng cái gì.
Tống Thanh Thư ngẫm nhiên lại nói:
-Tẩu tẩu nếu như muốn báo đáp tiểu đệ bộ tiên pháp này, sau này tẩu tẩu chỉ điểm tiểu đệ tu luyện chung là được.
Hồ phu nhân bên tai lại đỏ, cũng không có ý thức đến nửa câu sau dâʍ tà của hắn, tự nhủ: "Tiểu đệ này cái gì cũng tốt, chính là nói chuyện chẳng ra sao, cái gì mà gọi là nhi tử đại ca cũng là nhi tử của hắn, vậy ta thân là thê tử của đại ca, chẳng lẽ nào cũng chính là thê tử của hắn?".
So với bây giờ truy tìm lung tung không có phương hướng gã thư sinh kia, Tống Thanh Thư cùng Hồ Phu Nhân thương lượng, quyết định cứ trước tìm đến Dược Vương trang rồi tính sau, dù sao nghe khẩu khí của gã thư sinh, tựa hồ là cùng Dược Vương trang có liên quan với nhau, biết đâu khi đến Dược Vương trang có thể biết được đầu mối gì đó.
Cưỡi ngựa mười mấy dặm qua đi, tới một địa phương hoang vu không một ngọn cỏ, Hồ Phu Nhân vẻ mặt băn khoăn, nhưng Tống Thanh Thư nhưng thì lại vui mừng:
-Tẩu tẩu.. xem địa thế này, có thể là Dược Vương trang ở ngay gần đây.
Hồ Phu Nhân gật gù, nhảy xuống ngựa mang đến ở một gốc cây thả ra:
- Đến Dược Vương trang, nguy cơ tứ phía khắp nơi, hà tất để hai con ngựa này nộp mạng.
Tống Thanh Thư cười nói:
-Tẩu tẩu xinh đẹp nhu tiên tiên, lại còn có tấm lòng bồ tát như vậy ..
Hồ Phu Nhân lườm hắn một cái, gắt giọng:
-Tiểu đệ lại cười ta ..
Tống Thanh Thư đã nhìn quen dáng vẻ nàng lạnh như băng, đột nhiên thấy nàng bày ra dáng vẻ ôn nhu làm cho hắn ngơ ngẩn.
Chú ý tới vẻ mặt Tống Thanh Thư, hai gò má Hồ Phu Nhân có ửng hồng, nàng lấy ra một cái khăn lụa che che khuất mặt mũi, tiện tay cũng đưa cho Tống Thanh Thư một cái:
-Tiểu đệ.. Dược Vương trang ở đâu đâu cũng có độc, che khuất miệng mũi cẩn trọng một chút.
Tống Thanh Thư nhân lấy cái khăn lụa, đặt ở mũi hít vào một cái, một mùi thơm ngát thanh nhã làm tâm thần thoải mái, nhưng hắn không có che mặt như Hồ Phu Nhân trái lại khẽ mỉm cười:
-Độc Thủ Dược Vương lão nhân gia dùng độc xuất thần nhập hóa cỡ nào, nếu như cứ ngăn chặn miệng mũi mà có thể phòng vệ, vậy cái ngoại hiệu này làm sao mà tạo thành.
Hồ Phu Nhân thấy hắn không che mặt, cũng không đem khăn lụa trả lại cho mình, trái lại hắn còn ngửi sâu vào rồi cất nhét vào ngực của mình, trong lòng hơi khó chịu, nhưng không tiện phát tác.
"Không nghĩ tới hắn đúng là rất có kiến thức, không giống như bề ngoài nhìn qua vô dụng như vậy."
Lúc này bọn họ đi ngang qua một tiểu nha đầu thì dừng lại, tiểu nha đầu nhìn hắn trừng một cái.
Tống Thanh Thư thấy tiểu nha đầu gầy gò, tóc thưa thớt màu ố vàng, chỉ có một đôi con ngươi là sáng sủa kỳ lạ, trong lòng liền hiểu rõ:
-Hai người chúng ta có việc muốn bái phỏng với Vô Sân đại sư, mong rằng tiểu cô nương chỉ điểm vài lời!