Tiếu Vũ Hàm hô hấp có phần nặng nề, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau đớn, nhưng một chút đau này so với nỗi thống khổ trong lòng thì cũng không tính là gì…
Tính bướng bỉnh của Dạ Ngưng cũng nổi lên, nén nước mắt cắn răng đi theo Tiếu Vũ Hàm, nhìn bước chân cô lảo đảo, trong lòng cũng âm ỷ nhói đau. Hạ lưu cũng được, không biết sĩ diện cũng không sao, nàng muốn Vũ Hàm, dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rời đi, đau lòng thì đau lòng, thành thói quen rồi cũng sẽ chết lặng.
Hai người một người đi một người đuổi, thật sự rất nhanh liền đến nhà, đi vào tiểu khu, một bác gái cười tủm tỉm tiến đến chào hỏi hai người: “Vũ Hàm, Dạ Ngưng đã trở lại a.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời bác gái nói liền mấp máy đôi môi khô nứt, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, đầu hơi cúi xuống.
Dạ Ngưng gật gật đầu với bác gái, nhìn người trước mặt, cánh mũi cay cay.
Vũ Hàm, chúng ta đã từng hạnh phúc như thế, cô liền thật sự nhẫn tâm không cần em, không cần phân hạnh phúc này sao?
Mở cửa ra, Tiếu Vũ Hàm đi vào trong phòng, đưa tay muốn đóng cửa lại, Dạ Ngưng lại từ phía sau đuổi tới, lấy tay chặn cửa.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi, ngẩng đầu giận dữ nhìn Dạ Ngưng: “Muốn gì?”
Dạ Ngưng lựa chọn không nhìn tới cô, nghiêng đầu nhìn nơi khác, bàn tay còn cố chấp giữ cánh cửa.
Tiếu Vũ Hàm thấy Dạ Ngưng như vậy, nỗi chua xót cùng đau đớn đều trào dâng trong lòng, trước kia…trước kia cô thích nhất chính là dẫn Dạ Ngưng về nhà, nhà đối với cô mà nói, vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là một chỗ ở mà thôi, có Dạ Ngưng thì đó mới chân chính là nhà.
Vũ Hàm, đừng để cho ta lại nhìn thấy Dạ Ngưng xuất hiện ở trước mặt con.
Lời Lâm Phong nói chợt vang lên trong óc, trái tim vốn đang dao động lại run rẩy, Tiếu Vũ Hàm hít sâu một hơi, giơ tay đẩy Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng lại vẫn không chịu buông tay, dùng sức kéo cánh cửa, không cho Tiếu Vũ Hàm đẩy mình đi. Tiếu Vũ Hàm thực sự dùng sức, cô không biết xung quanh tiểu khu này Lâm Phong an bài bao nhiêu tai mắt, nếu để cho hắn biết Dạ Ngưng lại đi về nhà cùng mình, vậy hậu quả quả thật không thể chịu nổi.
Nước mắt Dạ Ngưng từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng không phản kháng nữa, cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình đẩy tay nàng ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương vẫn còn lóe sáng trên tay mà Tiếu Vũ Hàm đã tự tay đeo vào cho nàng kia, lúc bàn tay sắp rời khỏi cánh cửa, Dạ Ngưng bật khóc thành tiếng, ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, cô thật sự không cần em? Thật sự không cần em nữa?”
Tiếu Vũ Hàm hai mắt đẫm nước, cô cắn môi không nhìn Dạ Ngưng, chỉ cố chấp gỡ tay nàng ra.
“A — chuyện gì thế này?” Tô Nham xách theo túi lớn túi nhỏ gì đó xuất hiện ở cửa, kinh ngạc nhìn hai người.
“Vũ Hàm, em đây là……”
Nhìn thấy Tô Nham, lòng Dạ Ngưng liền lạnh lẽo hẳn xuống, bàn tay đang bám lấy cửa liền chậm rãi trượt xuống, vô lực buông thõng hai bên người.
“Không phải là hai người đang cãi nhau đấy chứ?” Tô Nham kinh ngạc nhìn hai người, có chuyện gì xảy ra, lần trước thấy không phải còn rất ngọt ngào sao?
Dạ Ngưng không nói gì, ngẩng đầu, mắt đỏ hồng nhìn Tô Nham.
Tô Nham bị ánh mắt đầy thù hận của nàng nhìn mà cả người khẽ run lên, vội vàng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Hốc mắt Tiếu Vũ Hàm cũng có chút hồng, mặt trắng bệch, nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
“Hả?” Tô Nham kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, đây là ám chỉ Vũ Hàm đã biết hôm nay hắn muốn tới đưa xoong nồi? Tô Nham là bị Tiếu Lăng Phi nhờ vả, liền vội tới đưa cho Tiếu Vũ Hàm mấy thứ đồ dùng thường ngày, nói cái gì mà hai ông bà ở nhà làm sao cũng không thấy yên tâm, còn hắn đang bận công tác nên không đi được. Từ lần trước sau khi chứng kiến Dạ Ngưng và Tiếu Vũ Hàm ở bên nhau, Tô Nham cũng chết phần tâm tư theo đuổi Tiếu Vũ Hàm, thật lòng coi cô là bạn bè. Mà đặc biệt phải nói là hắn vừa hết hy vọng thì lại bắt đầu phạm phải số đào hoa, bị một cô bé theo đuổi tấn công mãnh liệt, hiện giờ hai người cũng coi như hạnh phúc. Vốn là muốn đem tin tức tốt nói cho hai người này biết, để hai người triệt để yên tâm, nhưng nhìn tình huống thì — hai người đang cãi nhau sao?
Dạ Ngưng nghe lời Tiếu Vũ Hàm nói xong có chút sững sờ, chậm rãi xoay qua, nhìn cô chằm chằm.
“Vào đi, em chờ anh lâu lắm rồi.” Tiếu Vũ Hàm cảm giác được ánh mắt của Dạ Ngưng, không nhìn tới nàng mà lại nghiêng người mỉm cười nhìn Tô Nham, ánh mắt rất dịu dàng.
“A, ừ……” Tô Nham có chút lúng túng, liếc nhìn Dạ Ngưng một cái, mang theo đống đồ nghiêng người vọt vào. Tiếu Vũ Hàm liếc cũng không thèm liếc Dạ Ngưng một cái, xoay người muốn đóng cửa.
“Tiếu Vũ Hàm!” Dạ Ngưng một phát tóm lấy cổ tay Tiếu Vũ Hàm, cắn răng nhìn cô.
Cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền tới, Tiếu Vũ Hàm thống khổ nhắm hai mắt lại, không muốn để cho Dạ Ngưng nhìn thấy nét đau đớn trong mắt mình, trái tim như thể bị một dao một dao khoét mở, nhưng mà một chút đau đớn này, ngay cả một giây trì hoãn cũng không có.
Dạ Ngưng gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, ngọn lửa trong lồng ngực như muốn bùng lên, Vũ Hàm bắt nàng đi, lại để cho tên đàn ông kia đi vào, đây là vì cái gì?! Mà khi Dạ Ngưng nhìn đến gương mặt quá sức mệt mỏi kia của Tiếu Vũ Hàm, bàn tay đang siết chặt liền chậm rãi buông ra.
Nhìn Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng vô lực tựa lên tường, ánh mắt mang theo một tia cầu xin nhìn cô: “Vũ Hàm, cô và em tách ra, là bởi vì hắn ta sao?”
Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ mở mắt, thống khổ nhìn Dạ Ngưng, bàn tay chậm rãi nâng lên, đặt lên ngực dùng sức áp chặt. Đau…Nỗi đau đớn chưa từng có lan tràn quanh thân thể, Tiếu Vũ Hàm biết, một khi cô nói ra những lời sắp tới thì sẽ hoàn toàn mất đi Dạ Ngưng, không còn hạnh phúc nữa, một chút cũng không còn……
“Phải……”
Một chữ đầy tàn nhẫn cuối cùng vẫn từ chính miệng người đó thốt ra, Dạ Ngưng nhìn cô, mắt không chớp nhìn cô, nước mắt tùy ý chảy trên gò má, cõi lòng đau đớn như thể bị xé nát. A, thì ra là thế, thì ra là thế……
Dạ Ngưng nở nụ cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, cười đến cả người run rẩy, cười đến nước mắt giàn giụa, cười đến toàn thân lạnh toát. Từ đầu đến cuối Tiếu Vũ Hàm đều nhắm mắt lại, không nhìn nàng một lần, bàn tay gắt gao nắm chặt khung cửa, giữ ổn định cho thân thể hoàn toàn không còn chút sực lực.
“Tiếu Vũ Hàm –” Dạ Ngưng lau nước mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nàng.
Chỉ liếc mắt một cái, toàn thân đều đau đớn như thể bị xé rách thành trăm ngàn mảnh……
Hận, hận đến thấu xương, cuối cùng cô vẫn nhìn thấy điều đó trong mắt Dạ Ngưng. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, mọi suy nghĩ đều dừng lại.
Dạ Ngưng hít sâu một hơi, kiềm chế nước mắt, quai hàm cắn chặt, nhìn thẳng vào mắt Tiếu Vũ Hàm: “Cô yên tâm, em sẽ không lại làm phiền cô nữa, tất cả đều sẽ như cô mong muốn.”
Như cô mong muốn……
Nước mắt vẫn không chịu khống chế chảy xuống, Tiếu Vũ Hàm tựa lên cửa, khóc không thành tiếng. Dạ Ngưng nhìn thấy nước mắt của cô, cơn phẫn nộ liền bùng nổ, bước lại gần, tóm lấy cánh tay Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng kéo giật cô đứng lên: “Khóc?! Tiếu Vũ Hàm, vì cái gì cô lại còn khóc? Đây gọi là gì? Là chút thương hại cuối cùng sao?”
“Dạ Ngưng…” Tiếu Vũ Hàm thì thào, xuyên qua màn nước mắt, nhìn Dạ Ngưng, có lẽ đây là lần cuối cùng có thể gần gũi nhìn nàng đến vậy……Nhưng mà ngay cả cơ hội cuối cùng này Dạ Ngưng cũng tàn nhẫn cướp mất, lưu lại trong mắt cùng trong lòng Tiếu Vũ Hàm, đều là khuôn mặt điên cuồng phẫn nộ của nàng.
“Không cần giả mèo khóc chuột nữa! Tiếu Vũ Hàm, đủ rồi! Không phải muốn tôi cút sao? Tôi cút, hoàn toàn cút khỏi thế giới của cô, được chưa? Thế được chưa?! Vừa lòng rồi chứ?!” Bệnh tâm thần bùng phát, hai mắt Dạ Ngưng đỏ bừng vằn tia máu, cắn răng căm hận nhìn Tiếu Vũ Hàm. Trước kia nàng yêu bao nhiêu, thì giờ liền có bấy nhiêu hận. Nàng dùng hết thảy để yêu Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà cô đã nói gì?
Chính là yêu người khác.
“Em làm gì thế?!” Tô Nham nghe loáng thoáng tiếng hét đến xé họng của Dạ Ngưng liền lo lắng đi ra xem, lập tức liền nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm sắc mặt tái nhợt bị nàng đè lên cửa, nước mắt đầy mặt nhìn nàng. Ngọn lửa trong đáy lòng liền lập tức bùng lên, Tô Nham không nghĩ nhiều, vài bước xông tới, mạnh mẽ đẩy Dạ Ngưng ra.
Bởi vì sốt ruột, Dạ Ngưng dùng lực không biết không chế, mà lực chú ý của Dạ ngưng lại đặt tất cả lên người Tiếu Vũ Hàm, khiến cho khi bị đẩy mạnh đột ngột như thế, thân mình liền ngả về phía sau, ngã ngồi thật mạnh trên nền đất.
“Dạ Ngưng!” Tiếu Vũ Hàm hét lên một tiếng vội tới đỡ Dạ Ngưng, Dạ Ngưng bất chấp cơn đau nhức trên người, thân mình ngả về phía sau, vội vàng né tránh.
“Đừng chạm vào tôi!”
Sắc mặt đỏ tươi như máu, hai tay Dạ Ngưng chống trên mặt đất, ngẩng đầu căm hận nhìn Tiếu Vũ Hàm. Trong mắt từng tràn đầy ôn nhu đã bị hận ý thay thế, đả kích khiến thân hình Tiếu Vũ Hàm đứng không vững, bám chặt cánh cửa rơi lệ nhìn nàng: “Tôi……Dạ Ngưng, em……”
Tô Nham mờ mịt nhìn Dạ Ngưng, muốn đi đỡ nàng dậy lại bị hung hăng đẩy ra. Bám lấy bức tường, Dạ Ngưng cắn rắng đứng lên, xem nhẹ cơn đau đớn ẩn hiện nơi mắt cá chân, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nham, Dạ Ngưng đi về phía Tiếu Vũ Hàm.
“Tiếu Vũ Hàm.” Thanh âm lạnh lùng mang theo hận ý, Tiếu Vũ Hàm cúi đầu không nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng đã sớm bị nỗi thù hận choán đầy tâm trí, đưa tay tóm lấy cằm cô, bắt buộc cô phải nhìn mình.
Nước mắt ràn rụa, dấu lệ cũ chưa khô lại bị xóa nhòa vì những giọt nước mắt mới rơi xuống, Tiếu Vũ Hàm nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy, trái tim liền lạnh lẽo như tro tàn.
Vẫn đau lòng vì cô…đã từng yêu, bảo nàng làm sao có thể quên ngay được? Bàn tay đang giữ chặt quai hàm Tiếu Vũ Hàm cũng lỏng ra, ánh mắt của nàng cũng không còn thô bạo nữa, chỉ là nỗi bất lực cùng vô lực.
“Về sau……về sau em sẽ không quấn quít bám lấy cô nữa……Vũ Hàm, em là thật sự yêu cô, là thật……”
Nói xong, Dạ Ngưng lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa, ngồi xổm xuống, đặt lên mặt đất.
Tiếu Vũ Hàm nhìn chiếc chìa khóa trên mặt đất, cõi lòng lại một lần nữa bị cào xé đau đớn.
“Trong phòng có quần áo gì, cô cứ trực tiếp vứt đi là được rồi.” Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhẹ giọng nói, lại nhìn cô chằm chằm một lát, nâng tay phải lên, từng chút từng chút rút ra chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Tô Nham ở một bên nhìn mà sốt ruột, muốn mở miệng ngăn cản Dạ Ngưng, lại biết sau khi hắn mở miệng thì chỉ có thể làm đốt cháy giai đoạn mà thôi. Mà Tiếu Vũ Hàm…chỉ ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, nhìn chăm chú từng động tác của nàng.
Chiếc nhẫn cởi ra có chút khó khăn, ma sát khiến ngón tay đau đớn, Dạ Ngưng cứng ngắc tháo ra, dưới cái nhìn chăm chú của Tiếu Vũ Hàm, nâng tay trái lên, mạnh mẽ vung một cái.
Thanh âm chiếc nhẫn rơi xuống đất đánh vào lòng mỗi người, rơi xuống bậc thang, từng chút từng chút rơi xuống, mỗi một thanh âm vang lên đều như một con dao đâm vào trái tim Tiếu Vũ Hàm.
Không nhìn Tiếu Vũ Hàm nữa, không nói thêm một câu, Dạ Ngưng xoay người, hai cánh tay buông thõng, nặng nề nện bước chân, từng bước rời xa Tiếu Vũ Hàm.
Vũ Hàm, Vũ Hàm, cô có thể sẽ ghét bỏ em không?
Nói gì thế? Dù cho người trên khắp thế giới đều ghét bỏ em, tôi cũng sẽ không.
Vũ Hàm, Vũ Hàm, em yêu cô.
Còn nói nhiều lắm……
Vũ Hàm, Vũ Hàm, chờ em có tiền rồi, chúng ta cùng nhau mua một chiếc xe, lại mua một con chó nhận làm con được không?
Được, chỉ cần em vui……
Vũ Hàm, cô có từng yêu em không?
Không yêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu.
Vũ Hàm, cô…thật sự không cần em nữa?
Tôi thấy chán rồi đó được không?
Vũ Hàm, cô rời xa em vì hắn ta?
Phải……
Nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, đi ra khỏi hàng hiên, đi ra tiểu khu, Dạ Ngưng không còn chút khí lực, tựa vào góc tường, ngồi sụp xuống òa khóc.
Trong hàng hiên, Tô Nham nhìn Tiếu Vũ Hàm khuôn mặt đầy nước mắt, Tiếu Vũ Hàm không nhìn tới hắn, yếu ớt nói: “Anh đi đi.”
“Vũ Hàm, anh…” Tô Nham nhìn khuôn mặt cắt không một giọt máu của Tiếu Vũ Hàm, không nói gì nữa, thở dài rồi đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, dưới hiên nhà không có một bóng người, Tiếu Vũ Hàm ngồi bệt xuống, che miệng, bật khóc thành tiếng: “Dạ Ngưng, đừng đi……”
Đừng đi……Đừng rời xa tôi……
Nhưng những lời này, rốt cuộc thì người nọ cũng không nghe được, tốt lắm, tất cả đều đã mất rồi, cái gì cũng đều không còn nữa.
Tiếng khóc khe khẽ nức nở vang lên dưới mái hiên, giờ khắc này, Tiếu Vũ Hàm hiểu ra được cái gì gọi là tê tâm liệt phế, nhưng mà……Dạ Ngưng đã đi rồi, cô còn muốn giữ trái tim này để làm gì nữa?
Hết chương 74