Lô Văn Bân là con một, ban đầu cha mẹ đều là nhân viên của xưởng rượu huyện Mi Đàm.
Sau, khi vào thập niên 90, xưởng rượu kinh doanh khó khăn, mẫu thân Tôn Giai Huệ bị cắt giảm biên chế, chỉ còn phụ thân Lô Sùng Tân có thể tiếp tục làm việc trong xưởng rượu.
Tôn Giai Huệ nghỉ làm, trong nhà trải qua khó khăn trong một khoảng thời gian, Tôn Giai Huệ phải tới làm phục vụ trong quán cơm mấy năm.
Sau đó xưởng rượu được bán cho tư nhân, chuyển đổi phương thức kinh doanh, bắt đầu có lợi nhuận, tiền lương của Lô Sùng Tân trong xưởng rượu cũng bắt đầu tăng.
Lô Sùng Tân lại lén lút đưa lễ cho quản lí phòng nhân sự, có thể đem Tôn Giai Huệ trở lại, hai người lại trở thành cặp đôi nhân viên trong xưởng rượu.
Hiện tại, tiền lương mỗi tháng của hai người gộp lại cũng được ba, bốn ngàn, vào năm 2006 ở vùng núi huyện Quý Châu nhỏ xem như là thu nhập cao rồi.
Nếu không thì lúc Lô Văn Bân thi đậu trung học Mi Giang, trong nhà làm gì có đủ tiền trợ cấp cho hắn học trung học.
Trường cao trung tốt nhất là trường cao trung của huyện, nhưng bởi vì điểm thi của Lô Văn Bân quá kém, bất luận là lo lót bao nhiêu tiền cũng không được, cho nên chỉ có thể chuyển qua trung học Mi Giang.
Kỳ thực, Lô Văn Bân còn không muốn đi trường hàng đầu của huyện a!
Trường cao trung của huyện là trường trọng điểm, việc học hành được quản lý nghiêm ngặt, lớp 10 liền bắt đầu học thêm, tự học buổi tối, cuối tuần thì tiếp tục học thêm, làm gì có thời gian cho hắn đá bóng a!
Cho dù hắn có ý rằng sẽ đá bóng, thì các học sinh trong trường này, cũng không có ma nào đá cùng hắn.
Cho nên, vào trường trung học Mi Giang lại hợp ý của hắn hơn. Quả nhiên vừa khai giảng liền thành lập đội bóng đá rồi!
Nếu không phải như thế thì làm gì hắn có thể có được hệ thống bóng đá quán quân đây.
Cơm nước xong, mẹ hắn rửa chén, Lô Văn Bân cùng phụ thân hắn xem ti vi ở phòng khách.
Nhìn thấy vợ mình không có mặt, Lô Sùng Tân mới nhẹ giọng nói với con trai: “Văn Bân, ngày hôm nay thi đấu thế nào?”
Lô Văn Bân cao hứng nói: “Con ghi được năm bàn!”
Lô Sùng Tân kinh ngạc nhìn con trai, nói: “Thật giả?”
Lô Văn Bân nói: “Đương nhiên là thật rồi!”
Lô Sùng Tân cười nói: “Vận may hôm nay của ngươi tốt đó!”
Sau đó, không chờ cho con trai trả lời, ngữ khí hắn đột ngột thay đổi, lời nói có ý nghĩa sâu xa đối với Lô Văn Bân nói:
“Bất quá, mẹ ngươi nói cũng có đạo lý, đã lên tới cao trung, hay là lấy học tập làm trọng đi a. Đá bóng thì lâu lâu đá là được rồi, không thể coi như cần câu cơm!”
Lô Văn Bân không phục nói; “Sao mà không thể coi như là cần câu cơm? Con không chỉ ghi được năm bàn, mà là hiệp sau trận đấu mới ghi bàn, hai mươi mấy phút mà thôi!”
Lô Sùng Tân lắc đầu nói: “Các cầu thủ chuyên nghiệp từ nhỏ đều đã ở trường bóng đá hoặc được huấn luyện từ nhỏ trong câu lạc bộ chuyên nghiệp rồi, ngươi hiện tại đã 16 tuổi còn đang học cấp 3, làm sao có khả năng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp được? Học sinh cấp 3 thi đấu nghiệp dư, đừng nói ghi được năm bàn, cho dù ghi được mười bàn thì đã coi là gì. Lại nói tiếp, làm cầu thủ chuyên nghiệp thì thế nào? Tuyển thủ quốc gia nghe oai không? Còn không phải là bị fan bóng đá toàn quốc chữi cho ngốc đầu không nổi! Bình tĩnh lại, chuyên tâm học hành, vào đại học mới là việc nên làm!”
Chính vào lúc này, mẫu thân đi ra sau khi đã rửa bát xong, cũng đối với Lô Văn Bân tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị. Lô Văn Bân không dám phản bác, chỉ có thể nghe mà không lên tiếng.
Trên thực tế, bản thân Lô Văn Bân năng lực học tập quả nhiên không được, chỉ say mê bóng đá. Hiện lại có được hệ thống bóng đá quán quân, càng muốn bước lên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Nếu không thì phụ lòng một hệ thống trâu bò sao?
Bất quá, bây giờ nhìn lại, muốn được sự ủng hộ trong nhà là không có khả năng, mà phụ thân là fan bóng đá của hắn lại đứng về phía mẫu thân hắn.
Hắn lại không muốn nói ra chuyện có hệ thống, cho dù là với cha mẹ.
Bởi vậy, để có thể đi trên con đường cầu thủ chuyên nghiệp này, thiệt là khó khăn a!
Sau khi xem TV một chút, Lô Văn Bân tắm rửa sạch sẽ, sau đó mượn có làm bài tập trở lại phòng ngủ, ngồi ở trước bàn đọc sách, dùng ý niệm để tán gẫu với hệ thống.
Bất quá, hệ thống chỉ trả lời các vấn đề liên quan tới bóng đá, không chịu trách nhiệm cho tương lai của Lô Văn Bân. Tương lai như thế nào, vẫn là do Lô Văn Bân tự quyết định.
Nhưng hệ thống vẫn nói cho Lô Văn Bân, có sự hỗ trợ của hệ thống bóng đá quán quân, Lô Văn Bân sẽ có thành tựu, ít nhất cũng là siêu sao thế giới, thậm chí vua bóng đá cũng có thể a.
Không đi trên còn đường cầu thủ chuyên nghiệp, thiệt là lãng phí có hệ thống trâu bò a.
Bước lên còn đường chuyên nghiệp, sau đó công thành danh toại, áo gấm về làng, quả thực là hoàn mỹ! Lô Văn Bân quyết định sẽ bước lên còn đường cầu thủ chuyên nghiệp!
Bất quá, để có làm cầu thủ chuyên nghiệp, phải tham gia vào câu lạc bộ chuyên nghiệp mới được. Cách làm bình thường là Lô Văn Bân muốn cùng với cha mẹ đi các câu lạc bộ thử việc, để xem có ai để ý hắn không.
Để có thể tiến vào đội bóng chuyên nghiệp, cho dù là đội hình trẻ, cũng có thể coi như là trở thành cầu thủ chuyên nghiệp rồi.
Thế nhưng từ buổi nói chuyện hôm nay, cha mẹ của Lô Văn Bân không đồng ý cho hắn bỏ học đi đá bóng rồi, huống chi muốn xin nghĩ vài hôm, hắn sẽ đi khắp nơi để thử việc.
Chỉ cần hắn nói ra, Lô Văn Bân hoài nghi rằng mình sẽ bị cha mẹ đánh cho gần chết. Cho nên việc này không thể thực hiện được.
Còn trốn nhà đi, bản thân tự đi tìm đội bóng thể thử việc, Lô Văn Bân suy nghĩ một chút cũng không thể nào thực hiện được.
Quý Châu quả thật giống như không có đội bóng chuyên nghiệp, theo như hắn biết. Muốn tìm đội bóng chuyên nghiệp để thử việc, còn phải đi tỉnh ngoài, chi phí ăn ngủ thì tính làm sao đây?
Lại nói, nhìn lại thuộc tính của bản thân, trừ chỉ số sút gôn ra, còn lại kém đến không thể kém hơn.
Cho dù người khác cho phép mình thử việc, thì với trình độ phòng ngự của hậu vệ chuyên nghiệp, chỉ số sút gôn của mình e rằng chỉ để chưng thôi, sao mà dùng được chứ?
Cho nên, bản thân mình tìm đội bóng để thử việc là không thể nào thực hiện được.
Cũng may là Lô Văn Bân say mê bóng đá, biết được một số việc mà người thường không biết được.
Bắt đầu từ năm 1999, Bộ giáo dục Trung Quốc đã cùng với hiệp hội học sinh trung học quốc gia tổ chức giải bóng đá trung học toàn quốc, đến nay đã tổ chức liên tục được 7 năm.
Nếu như có thể gia nhập được đội bóng của trường, tham gia giải bóng đá cao trung quốc gia thì khi tiến vào trận chung kết, dựa vào biểu hiện của bản thân có thể khiến cho các tuyển trạch viên của các câu lạc bộ chú ý đến.
Không chỉ có các tuyển trạch viên của các câu lạc bộ Trung Quốc, nếu như may mắn, còn có thể khiến cho các tuyển trạch viên của Châu Âu chú ý đến.
Đương nhiên phải xem tới ăn ở.
Bất quá, bất kể như thế nào, chỉ cần có thể thể hiện tốt ở vòng chung kết giải bóng đá cao trung toàn quốc, thì có thể khiến các câu lạc bộ chuyên nghiệp quốc nội chú ý đến.
Lùi mười ngàn bước mà nói, cho dù tạm thời không vào được câu lạc bộ chuyên nghiệp, thì có thể được đặc quyền tuyển thẳng vào đội bóng đá của trường đại học, thông qua giải bóng đá của sinh viên đại học, đều có thể đi lên con đường chuyên nghiệp.
Lô Văn Bân quyết định thực hiện con đường này.
Việc cấp bách nhất là hiện tại phải gia nhập được đội bóng đá của trường trung học Mi Giang, sau đó dẫn dắt đội tiến vào trận chung kết tổng.