Chương 77: Phản Sát

Lôi dực tốc độ viễn siêu hỏa long chớp mắt đã đuổi kịp, hai đạo pháp thuật va chạm vào nhau. Âm thanh chấn động, làm cho mấy người liền bay ra một đoạn, một lúc sau mọi người mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

Một hố sâu thật to xuất hiện trước mắt mọi người, Nghiên Yên sắc mặt có chút run rẩy, nhưng cũng may không bị thương. Tương Phi bay đến lại gần Nghiêm Yên , vội vàng hỏi:

“ Yên Yên, muội không sao chứ?”

Nghiêm Yên lắc đầu, chỉ là trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Liên nghe thấy tiếng ho khan bên cạnh. Hai người nhìn sang, chỉ thấy Nghiêm Hạo sắc mắt trắng bệch, một tay chống xuống đất, một tay bịt miệng ho liên tục.

Hai người vội vàng chạy đến, đỡ Nghiêm Hạo ngồi xuống lo lắng hỏi:

“ Hạo ca, huynh không sao chứ?”

Nghiêm Hạo lắc lắc đầu, chưa kịp nói gì liền phun một ngụm máu, hai người liền biến sắc. Vội vàng lấy ra đan dược đưa cho hắn, Nghiêm Hạo cả người như thoát lực, ăn vào đán dược chữa thương, sắc mặt cũng không khá lên mấy. Hắn biết do bản thân trước đó cưỡng ép sử dụng Lôi châu, dẫn đến bản thân bị phản phệ.

Đúng vậy, chính là ba viên bi màu đen lúc nãy hắn sử dụng, đây là trong một lần hắn giết một tên đệ tử của Lôi Vân Tông mà có. Hơn nữa tên đệ tử này địa vị cũng không tầm thường. Từ trước đến nay sợ bị phát hiện, hắn cũng chưa dám dùng bao giờ, nhưng lần này trong bí cảnh lại khác.

Vừa không có đệ tử Lôi Vân Tông, hơn nữa chỉ cần giết mấy người này thì bí mật này sẽ không ai biết đến cả. Nghĩ đến đây hắn liền liếc mắt về phía Cốc Y lúc nãy đứng, chỗ đó bây giờ đã bị san bằng, còn xuất hiện hai hố sâu. Hắn thầm nghĩ, “ Với sức mạnh hủy diệt vừa rồi, hắn không tin cô gái kia có thể chịu được, cho chù may mắn sống sốt, cũng đã tàn phế rồi”. Hắn ra lệnh:

“ Hai người mau ra bên đó xem xét, nếu nàng ta chết rồi thì tìm xem còn gì không. Nếu chưa chết thì liền tiễn cô ta một đoạn đường”.

Tương Phi và Nghiêm Yên nghiêm túc gật đầu, phân biệt cách nhau một đoạn, phi đến nơi hai hố sâu kia. Đến gần hai nàng phát hiện ba gã ban đầu Thiên Vu đã ngất một đoạt không xa nơi đó. Có vẻ như uy lực ba động va chạm qua nên mấy người đó không chịu liền ngất.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, như vậy cũng đỡ tốn sức, coi như không uổng công bọn họ trả giá. Tương Phi nói với Nghiêm Yên :

“ Muội qua bên kia dùng Cầm Linh Tỏa trói mấy người đó lại, có gì để Hạo ca xử lý, ta đến kiểm tra bên kia.”

Nghiêm Yên gật đầu, tiến về phía mấy người Thiên Vu, trên tay cầm lấy một đoạn dây trói. Đó chính là Cầm Linh Tỏa, một loại chuẩn pháp khí, thường dừng để trói tu sĩ hoặc yêu thú. Có tác dụng là cầm tỏa chân khí, thứ này chỉ có tác dụng với tu sĩ Luyện Khí Kỳ.

Dù sao cảnh giới bên trên là Trúc Cơ chính là dùng chân khí, mà Cầm Linh Tỏa cấp cao mấy người bọn họ làm sao có thể tiếp xúc được. Hơn nữa Cầm Linh Tỏa bọn họ đang dùng, cũng phải tốn kém không ít linh thạch mới mua được.

Sau khi thấy Nghiêm Yên di chuyển về phía mấy người Thiên Vu đang hôn mê, Tương Phi lạnh lùng nhìn về phía nơi Cốc Y. Trong lòng liền vui vẻ, cô rốt cuộc có thể nhìn thấy hình ảnh thảm bại của cô ta.

Phút chốc đã cô đã đến bên bờ miệng hố, Tương Phi quan sát xung quanh liền phát hiện bên dưới hố sâu, một cô gái y phục đã phá vỡ nhiều chỗ. Nhìn qua vết thương liền rất nghiêm trọng, thấy vậy trong lòng cô liền phá lệ vui vẻ, thoắt cái liền xuất hiện trước mắt Cốc Y.

Tương Phi từ trên nhìn xuống mỉm cười, quan sát một chút nói nhỏ:

“ Ngươi cũng thật là may mắn, lãnh trọn một đòn kinh khủng như vậy, mà cũng có thể còn sống. Ta không biết là ngươi mạng tốt hay bi ai nữa, có thể rơi vào trong tay ta, ngươi còn sống không bằng chết”.

“Ha ha ha!”

Chỉ là cô chưa cười được bao lâu, liền phát hiện bản không đúng, cúi xuống nhìn trước ngực. Phát hiện ngực mình đã bị một trảo của Cốc Y xuyên qua, mùi máu tươi xộc vào mũi. Lúc này sắc mặt Tương Phi hiện lên vẻ không thể tin được, một bàn tay nắm lấy cổ tay của Cốc Y, run run đứt quãng nói:

“ Tại.. sao..ngươi..ngươi có thể không bị thương chút.. chút .. nào?”

Cốc Y mỉm cười, đôi mắt nhìn thẳng vào cô như trêu đùa:

“ Phải không? Ngươi nhìn xem ta quả thật tổn thất nặng nề nha!”

Vừa dứt lời từng mảnh áo giáp từ trong người Cốc Y vỡ vụn ra, rơi xuống mắt đất, vang lên một tiếng trầm đục. Như muốn cho Tương Phi câu trả lời vậy. Đôi mắt Tương Phi đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn hẳn lên, đang muốn nói gì.

Phụt Phụt!

Một dòng máu tươi phun ra, bây giờ ai nhìn thấy thì sẽ phát hiện trước ngực Tương Phi liền xuất hiện một lỗ tròn to, máu tươi chảy xuống. Thân hình cô từ từ ngã xuống, mặc dù cô bị một trảo của Cốc Y xuyên qua người. Nhưng cũng không làm cô chết hẳn, sắc mặt tái nhợt, giờ cho dù cô rất muốn truyền âm cho hai người kia cũng không thể được.

Nhìn cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, cô ta nhớ lại những ngày tháng mình ung dung tự tại. Những ngày tháng bắt nạt kẻ khác, giết hại những cô gái câu dẫn Nghiêm Hạo, hay chỉ cần có sắc đẹp hơn cô. Cô đều dằn vặt họ đến chết, giờ phút này cô cũng đang trải qua cảm giác tử vong.

Tương Phi không nghĩ tới chính mình cũng có ngày này, một kết thúc bất ngờ, có lẽ không phải không có trả giá. Chỉ là nó đến muộn hơn mà thôi, cười đắng chát một tiếng, sinh mệnh Tương Phi liền biến mất.

Cốc Y nhìn thấy hết những biểu cảm của cô ta, nhưng điều đó cũng không làm nàng cảm thấy thương hại. Đây chính là cô ta tự tìm đến, đã làm thì nên nhận lấy sự trừng phạt. Hừ một tiếng, tiện tay búng ra một ngọn lửa ném vào người Tương Phi. Chưa đến một giây thi thể của cô ta liền hóa thành tro tàn, biến vào cát bụi trong thiên địa.

Mặc dù Cốc Y ra tay nhanh gọn dứt khoát, đã cố gắng không phát ra âm thanh lớn. Nhưng vẫn bị hai người Nghiên Yên và Nghiêm Hạo phát hiện, dù chỉ là một chút sóng âm. Nhưng họ có thể khẳng định Tương phi gặp phải rắc rối rồi. Bởi vì Nghiêm Hạo đang chuyển hóa đan dược hồi phục cơ thể, không thể phân tâm được, giành giật từng giây một.

Nghiêm Yên lúc này vừa trói được hai tên, liền phát hiên bên Tương Phi có ba động, biết điều không hay. Vội vàng đứng dậy chuẩn bị phi qua xem, bỗng giật mình quay người lại, hai tay đan xen vào nhau phòng thủ.

“Răng Rắc!” Tiếng xương vỡ trầm đục phát ra. Kèm theo một tiếng rên đau đớn.

“A a a!”

Nghiêm Yên lúc này đã quỳ xuống mặt đất, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế đan xen, chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện. Hai khửu tay đã cong vẹo biến dạng, máu chảy ướt đẫm váy. Cô nhìn nén lại đau đớn nhìn lên, phát hiện Thiên Vu không biết từ lúc nào đã đứng lên, vừa nãy hiển nhiên một quyền là do hắn đánh.

Cắn răng chịu đau, đôi mắt phẫn nộ trừng hết cỡ nhìn Thiên Vu rất không hiểu, “hắn ta từ lúc nào đã tỉnh lại, không lẽ ngay từ đầu hắn đã tỉnh. Nhưng cô không hề phát hiện ra sự khác thường của hắn.”

Lúc này trong lòng cô liền xuất hiện muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, cô có hối hận không. Đúng vậy cô rất đang hối hận, nhưng không phải hối hận về những hành vi cô đã từng làm. Mà hối hận bản thân quá chủ quan , trước hết nên trói tên này trước. Nếu thế thì bản thân sẽ không có rơi vào hoàn cảnh này, càng nghĩ ánh mắt liền hiện lên sự phẫn nộ nhìn thẳng vào Thiên Vu, đe dọa:

“ Ngươi sao dám làm thế với ta, đại ca sẽ không tha cho ngươi, biết điều thì mau giúp ta chữa thương. Ta có thể bỏ qua sự việc này, nếu không ngươi biết hậu quả rồi đó. Mau mau lấy đan dược cho ta”.

Thiên Vu nghe vậy liền giống như nghe một câu chuyện cười vậy, chỉ tay vào đầu, hỏi:

“ Ngu ngốc, bộ đầu óc cô có vấn đề hả? Chúng ta vốn dĩ là kẻ thù, ra lệnh cho ta. Cô xứng sao.”

Dừng lại một chút, hắn mỉa mai:

“ Hơn nữa lúc này ai cứu được cô, ta công nhận ca ca cô rất mạnh. Nhưng hắn ta đang bị thương, còn có thể quan tâm tới cô được nữa ư.”

Nghiêm Yên bị hắn nói vậy, cũng dần tỉnh táo lại, “Đúng vậy, ca đang bị thương, làm sao có thể lúc này phân tâm được chứ”. Nghĩ tới đây cô gần như sụp đổ.