Hắn phải tốc chiến tốc thắng, lấy thế lôi đình vạn quân giết chết hai kẻ này.
Quét.
Một kiếm chém qua. Kiếm khí đơn giản tự nhiên, nhưng uy lực lại mạnh mẽ đến đáng sợ.
Hai người vội vàng rút kiếm, chống đỡ về phía Bắc Tiểu Lục
Thái Uyên rất tự phụ, cũng không quá để ý. Nhìn thế nào Bắc Tiểu Lục cũng không thể là đối thủ của hắn, căn bản không cần phải sử dụng đại chiêu.
Ầm!
Kiếm khí va chạm, sóng lực di chuyển đáng sợ, cũng vung lên đầy bụi đất, ảnh hưởng cực lớn tới phạm vi tầm nhìn.
Thái Uyên lại nắm chắc phần thắng. Nhưng sau khi cùng Bắc Tiểu Lục va chạm một cái. Hắn liền phát hiện ra, ngay cả một nửa lực lượng của Bắc Tiểu Lục, hắn cũng không đỡ được.
Hắn ôm tâm tư định lấy lực lượng mạnh mẽ nghiền ép Bắc Tiểu Lục, tức giận quát một tiếng:
Chết!
Một kiếm chém tới, kiếm khí sắc bén mạnh mẽ chém tới. Hắn muốn một chiêu giết chết Bắc Tiểu Lục. Đây là di tích cổ. Ở trong di tích cổ vì đoạt bảo phát sinh chiến đấu, người chết lại tính cái gì?
“Chết chính là ngươi!”
Lăng Hàn lãnh đạm thản nhiên nói. Bôn Lôi Sát Quyền đánh ra.
Vèo vèo vèo.
Từng lực quyền giống như lưu tinh rơi xuống, điên cuồng trút về phía Thái Uyên.
Tốc độ này quá nhanh, làm cho Thái Uyên chỉ có thể toàn lực phòng thủ. Bằng không nếu như bị đánh trúng một cái, ngay cả hắn cũng sẽ bị thương nặng.
Dựa vào, làm sao quyền pháp có thể nhanh như vậy?
Trong lòng hắn nhả rãnh.
Thái Uyên chấn động kinh ngạc. Một tên tiểu tử nhìn qua giấu đầu hở đuôi, lại có thể nắm giữ chiến lực như vậy, ép hắn tới mức không có năng lực đánh trả!
Hắn dường như cảm thấy bản thân đá phải thiết bản.
“Không, tuyệt đối không cho phép phát sinh tình huống như vậy!”
Hắn hét lớn một tiếng, thúc dục chân khí. Hắn duỗi tay phải, năm ngón xòe ra, một tiếng vang lắc rắc bùng lên, trên năm ngón tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, chỉ là quả cầu lửa này so với cầu lửa của Hỏa đạn thuật thông thường thì nhỏ hơn một nửa.
Thái Uyên hung ác nói :
” Cho ngươi nếm thử uy lực của Ngũ chỉ hỏa đạn thuật của ta”.
Sau đó, nắm năm ngón tay lại, lại bỗng nhiên chỉ ra, năm quả hỏa cầu dàn thành một đường thẳng, bắn ra ngoài.
Mắt thấy hỏa cầu sắp đánh tới mặt đất, Bắc Tiểu Lục thục dụng bộ pháp, dễ dàng thoát khỏi phạm vi công kích của hỏa cầu.
“Bùm” một tiếng, địa phương đó bị mấy quả hỏa cầu của Thái Uyên bắn thủng một hố, trong cái hố toàn là hơi nóng và khói, có mấy nơi còn lộ ra dấu vết bị nung chảy.
Thái Lực thấy đại ca bị áp chế, cũng không đứng ngoài nhìn nữa, từ sau lưng rút ra một thanh trường đao hắc khí vây quanh, hung hăng hướng Bắc Tiểu Lục chém tới.
Bắc Tiểu Lục nhìn thân hình đối phương, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng động tác lại cứng nhắc, rõ ràng tên này chỉ ỷ vào pháp thuật gia trì mà thôi. Không có bao nhiêu để ý, phải biết rằng bộ pháp của hắn xuất quỷ nhập thần, tên này thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.
Nghĩ tới đây, Bắc Tiểu Lục không thèm để mắt tới tên đại hán khí thế to lớn ở trước mặt nữa, mà chú tới tên mặt sẹo kia, bởi vì tên này lấy ra một cái hồ lô màu xanh đen, đang hướng miệng hồ lô vào mình, tựa hồ muốn thi pháp.
"Ngươi nhìn đi đâu đây? Đi chết đi!"
Thái Lực đã tới gần Bắc Tiểu Lục, hoàng quang trên thân đại thịnh, vung thanh đao quái dị lên, hướng Bắc Tiểu Lục hung hăng bổ tới.
Bắc Tiểu Lục hừ một tiếng, toàn thân mờ ảo, thân hình đã ra khỏi phạm vi công kích của đao khí.
Thái Lực đột nhiên cười điên cuồng nói:
"Tiểu tử, ngươi bị lừa rồi!".
Hắc quang từ thanh trường đao trong tay lóe lên, hóa thành mộ sợi roi màu đen, như thể một con rắn lớn, đuổi theo quấn lấy thân Bắc Tiểu Lục, như thể không bắt được hắn thì không từ bỏ.
.
Bắc Tiểu Lục thấy vậy kinh ngạc, thúc giục bộ pháp thân ảnh lập tức trở nên mờ ảo quỷ dị, đặc biệt thân thể bao phủ một lớp lôi điện, những chỗ đi qua luôn cho người khác cảm thấy áp lực.
Thái Lực thấy vậy, bắt đầu sợ hãi, nhưng lập tức lại ỷ vào toàn thân có Kim Giáp Phù chống đỡ, liền không an tâm không ít. Tiếp tục thúc dục sợi roi màu đen, liều mạng truy đuổi chân thân của Hàn Lập.
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Bắc Tiểu Lục bất thình lình xuất hiện bên trái tên Thái Lực. Trong tay tích tụ một quả lôi cầu màu xanh có một chút màu tím nhạt không rõ, có lẽ đây là điều khác biệt duy nhất mà hắn không giống mọi người. Mọi người hệ lôi thường sẽ là màu xanh da trời.
Tử lôi cầu va chạm mạnh mẽ vào người Thái Lực, lúc này toàn thân hắn hiện lên hào quang xung quanh người, trông rất kiên cường. Thái Lực không mấy sợ hãi, nhưng chỉ ngăn được một lúc, hộ giáp xung quanh kêu lên một tiếng vỡ nát. Một lực lượng mang theo hơi thở tàn phá, xuyên vào cơ thể hắn.
Thái Lực kêu lên một tiếng gào hét, bay nhanh đập thành một hố sâu trên mặt đất, không biết sống chết.
Đây là lần đầu tiên Bắc Tiểu Lục thể hiện ra lôi thuộc tính của mình. Hắn từ khi chuyển hóa chân khí sang được một thành chân nguyên, màu sắc lôi thuộc tính của hắn cũng có chút khác biệt.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, cho đến vài ngày trước sau khi trải qua đại chiến với con Nham Xích nhị giai kia. Hắn đặc biệt cảm nhận được chiêu thức kết hợp với tử lôi, càng làm cho lôi thuộc tính của hắn kèm theo khí tức hủy diệt.
Thái Uyên thấy Thái Lực bị đánh bay chưa rõ sống chết, ánh mắt hung ác nhìn Bắc Tiểu Lục, tay càng nhanh nhẹn đánh ra từng đạo pháp quyết. Pháp khí hồ lô trong tay cũng bắt đầu từ miệng hồ lô, mà bắn ra ngoài mấy đạo lục quang, không biết sắp có vật gì từ trong đó xuất ra.
Bắc Tiểu Lục cũng không muốn, gã dễ dàng hoàn thành đang muốn ngắn cản, bỗng hắn động, biến mất tại chỗ xuất hiện ở một nơi không xa.
Bùm! Một tiếng nổ làm chấn động một vùng nhỏ, lực tàn phá không yếu chút nào. Hơi nóng làm đất xung quanh cháy khét. Nếu Bắc Tiểu Lục mà dính đòn vừa rồi, không trọng thương cũng hộc máu.
“ Chết tiệt!”, Thái Lực tức giận chửi tục, Bắc Tiểu Lục quá cảnh giác, gã không có cơ sở để đánh lén thành công. Gã dính một đòn lôi cầu làm bản thân suýt bị tê liệt, may mắn hắn có một bộ pháp khí tàn phẩm hộ giáp, cẩn được một phần uy lực. Hắn mới có cơ hội thở dốc, tranh thủ nuốt vài viên đan dược.
Khi gã thấy Bắc Tiểu Lục muốn ngắn cả Thái Uyên thi triển pháp lực, thì không thể không liều mạng ngăn cản hắn. Nếu mà để Bắc Tiểu Lục thành công chặt đứt quá trình này, Thái Uyên có lẽ sẽ bị phản phệ. Lúc đó không hai huynh đệ họ, phải chết không thể nghi ngờ.
Bắc Tiểu Lục có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tên này vẫn đứng dậy được. Nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của gã thì hẳn là không chống đỡ được bao lâu. Không muốn dây dưa thêm nữa, hắn chém ra ba đạo kiếm khí, thi triển bộ pháp nhằm tiếp cận Thái Lực.
Thái Lực run sợ, cắn răng ném một viên đan dược vào miệng, trong chốc lát khí thế trên người bỗng tăng lên mấy thành. Thúc giục pháp khí hắc roi quật về phía Bắc Tiểu Lục, mang theo tiếng gió gào rít, tốc độ nhanh hơn không ít so với trước.
Bắc Tiểu Lục đã đoán ra vừa nãy gã này vừa sử dụng Bạo Khí Đan, với tình trạng này của gã, chắc chỉ có thể chống đỡ được mấy mươi hơi thở.
Kiếm khí va chạm vào hắc roi, hai cỗ lực lượng va chạm làm nổ một khu vực nhỏ. Bắc Tiểu Lục lao nhanh tới phía Thái Lực, Thái Lực sau khi ăn vào Bạo Khí Đan, đã thúc giục chân khí thấy Bắc Tiểu Lục lao đến. Bỗng ném ra hắc roi, hai tay bấm pháp quyết.
Bắc Tiểu Lục đang cấp tốc di chuyển tới, bỗng cảm nhận khí tức nguy hiểm, thân hình bỗng quỷ dị dừng lại, lấy tốc độ nhanh chóng lùi lại. Bên tai vẫn nghe thấy đối diện Thái Lực quát lên một tiếng.
“ Bạo cho ta”.