Một tên Luyện khí đại viên mãn, nhìn chằm chằm hai người Bắc Tiểu Lục, trầm giọng hỏi :
” Các ngươi là ai sao lại ẩn nấp ở đó?”
Tư Khuynh Mỹ cười cợt :
” Đây là nhà của ngươi à, sao ta không thấy chỗ nào ghi vậy?”,vừa nói nàng còn giả vờ tìm kiếm.
Tên kia thấy nàng còn trẻ tu vi cũng đã Luyện khí tầng 9, chắc chắn là đệ tử môn phái lớn, cũng có chút kiêng kị. Nhưng cợt nhả hắn như vậy, làm hắn rất tức giận, nhìn đồng bạn bên cạnh gật đầu.
Ngay sau đó, bọn họ cũng không tiếp tục chiến thuật chậm rãi mài chết Cá Sấu lưng sắt nữa, mà là lấy ra một tấm phù có linh khí lưu chuyển ném tới con Cá Sấu lưng sắt, đồng thời phi kiếm trong tay cũng dựng nên bức tường kiếm ngăn cản đường lui của Cá Sấu lưng sắt, hiển nhiên, vừa rồi gã vẫn không dùng toàn lực.
Ầm, ầm…
Mấy tiếng nổ phát ra. Bọn người Bắc Tiểu Lục lại thấy tu sĩ Luyện Khí viên mãn kia ném một tấm phù hóa thành một tảng đá rất lớn. Tảng đá còn lớn hơn cả một tòa biệt thự nhỏ đập vào đỉnh đầu con Cá Sấu lưng sắt. Cá Sấu lưng sắt gào thét một tiếng, bị văng ra mấy trăm mét lúc này mới ngã xuống đất không ngừng run rẩy. Mà một bên đầu của nó đã bị đập nát.
Sau khi người tu sĩ kia ném phù ra, đồng bạn bên cạnh liền tế ra phi kiếm trực tiếp bổ xuống đầu Cá Sấu lưng sắt.
Phối hợp nhịp nhàng như vậy, hai người này căn bản không phải lần đầu tiên. Bọn họ cũng biết Cá Sấu lưng sắt này có lớp da rất dày. Tuy rằng sau khi Cá Sấu lưng sắt bị thương lực phòng ngự giảm tới mức thấp nhất, nhưng một kiếm chém bay đầu Cá Sấu lưng sắt, vẫn có chút bản lĩnh.
Bắc Tiểu Lục nhận biết, tấm bùa tu sĩ này dùng chí ít là Cự Thạch Phù cấp ba thượng phẩm. Người này lấy ra bùa cấp ba, đối phó với một con Cá Sấu lưng sắt, có thể thấy được phá của như thế nào.
Sau khi người tu sĩ Luyện Khí viên mãn này giết chết Cá Sấu lưng sắt, cũng không vội thu thập yêu thú và yêu đan của Cá Sấu lưng sắt, mà đi đến trước mặt bọn họ, quan sát Bắc Tiểu Lục trên dưới vài lần, sau đó mới lạnh giọng nói:
“ Ta vốn còn muốn nể mặt các ngươi, nhưng chọc ta vậy cũng đừng trách ta tàn nhẫn. Tiểu tử nhỏ tuổi mà đã vào đây lịch luyện, nhìn qua cũng là thiên tài a”.
Hắn khẽ liếm bờ môi, trầm giọng nói:
” Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất để lại túi trữ vật, tên nhóc con kia phải tự phế đan điền, ta có thể tha cho hai người các ngươi. Thứ hai nếu không nỡ để đệ đệ bị thương vậy làm tỷ tỷ phải chịu thay rồi..”
Nói tới đây hắn cười khặc khặc, ánh mắt tham lam nhìn Tư Khuynh Mỹ bên cạnh.
Bắc Tiểu Lục giả vờ sợ hãi, lắp bắp nói:
” Vậy các ngươi phải giữ lời hứa, tỷ tỷ ta rất thương yêu ta, chắc chắc sẽ đồng ý, các ngươi bỏ qua cho ta đi”.
Tư Khuynh Mỹ ở bên cạnh cắn răng tức giận, bộ ngực non nớt phập phồng. Mặc dù biết tên tiểu tử này giả vờ nhưng nghe vậy, nàng vẫn rất sinh khí được không. Nhưng trong mắt hai tên Luyện Khí viên mãn, thì lại tưởng rằng nàng cắn răng cam chịu, bọn chúng nở nụ cười dâm tiện rất ghê tởm.
Bên cạnh Cung Hằng từ lúc thấy đôi tỷ đệ Bắc Tiểu Lục, hắn đã rất cảnh giác rồi, dù sao ẩn nấp cũng quá cao siêu đi. Nếu như không phải bất cẩn thì hắn cũng không nhận ra được có người theo dõi. Mặc dù cảnh giác nhưng mà khi nghe thấy điều kiện, hai tên kia đưa ra hắn vẫn rất tức giận.
Dù sao như vậy cũng quá tàn nhẫn đi, dù lựa chọn nào cũng rất ác độc. Bất ngờ hắn giật mình, từ lúc nào hắn lại mất cảnh giác với hai người này như vậy, dù sao hai người này cũng theo ẩn nấp ý đồ.
Chỉ là Cung Hằng không biết tái sao cảm giác, hai người này không có ác ý với mình. Hắn tin tưởng giác quan của mình, nhiều lần đối mặt với sinh tử, hắn luôn dựa vào sự mờ mịt này, để đưa ra quyết định và hắn đã sống.
Cung Hằng cảm thấy lòng mình rất rối loạn, hắn chỉ cần thờ ơ một bên, cái gì cũng không quan tâm. Chỉ cần có chiến lợi phẩm, hắn sẽ tích lũy thêm một phần để mua đan dược Thất phẩm, chữa bệnh cho muội muội hắn.
Đúng vậy chỉ cần muội muội mà thôi, hắn không cần phải nghĩ nhiều. Nhưng hắn đuổi theo Đồng Diệc chỉ là vì “ Tử Đề Liên “ thật sao, hắn có thể thờ ơ trước đôi tỷ đệ này hay không.
Nắm chặt tay, hắn cười khổ, rõ ràng hắn chỉ là một tên Luyện Khí nhỏ bé nhưng lại thích xen vào chuyện người khác. Thở dài một hơi Cung Hằng gầm lên một tiếng kinh động mọi người:
” Tên Đồng Diệc kia, ngươi lấy đi Tử Đề Liên đem chúng ta làm lá chắn để rút lui, mau ra đây chịu chết” Cung Hằng biểu hiện như muốn động thủ.
Quả nhiên chưa đợi hắn động thủ, đã nghe hai tên Luyện Khí viên mãn tức giận, quay sang nhìn Đồng Diệc chất vấn :
” Đồng sư đệ, vừa rồi sư đệ nói với tôi bởi vì Thái Kim Liên Hoa, mà đắc tội với Cá Sấu lưng sắt. Hoá ra không phải vì Thái Kim Liên Hoa sao? Không ngờ lại là Tử Đề Liên. Được, được lắm…”, giọng nói tràn đầy mỉa mai.
Sau khi nghe thấy ba chữ Tử Đề Liên, một tên còn lại đang thu thập Cá Sấu lưng sắt, nhanh chóng chặn đường đi của Đồng Diệc.
Một bên Cung Hằng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không đành lòng nhìn cô nương kia bị chà đạp. Chỉ là hắn nhìn Bắc Tiểu Lục có chút nghi ngờ, hắn quan sát từng li từng tí biểu cảm của hai người họ, từ biểu hiện bên ngoài chắc chắn là đệ tử môn phái thế gia.
Dù bị phát hiện nhưng hắn nhạy bén phát hiện, tên tiểu tiểu tử kia cũng không bối rối. Chỉ là lúc nãy biểu hiện sợ hãi cũng không trông giống giả, chắc là hắn nghĩ nhiều, tuổi tác hắn cũng chỉ bằng muội muội hắn, làm sao nhiều tâm tư như vậy được.
Mặc dù muốn cứu giúp, nhưng hắn cũng không ngu ngốc liều mạng như vậy cũng chỉ chết nhanh hơn thôi. Cũng may nhìn biểu hiện có vẻ tên Đồng Diệc này, hẳn là che giấu Tử Đề Liên với hai người kia. Như vậy có thể lợi dụng lúc bọn họ mất cảnh giác, giúp bọn họ bỏ trốn.
Đồng Diệc trong lòng trầm xuống lạnh lùng nhìn về phía Cung Hằng:
” Tôi thật sự đã xem thường anh”, rồi nhìn sang hai người kia:
” Lý sư huynh, Bách sư huynh đây là năm viên Tử Đề Liên tôi lấy được, tôi bằng lòng đưa hai viên cho nhị vị”.
Hai người nghe thấy vậy đều trầm xuống:
” Đồng Diệc sư đệ, ngươi đây là coi Lý Sâm ta và Bách Cừu hai kẻ là ăn mày đấy à. Đừng quên rằng, nếu như không có chúng ta, sư đệ ngươi bây giờ cũng không dễ chịu như vậy”.
Lý Sâm lạnh lùng nói:
” Tự cầm lấy một viên để lại bốn viên, chúng ta có thể tha thứ cho ngươi lần này”.
Tử Đề Liên là cái gì. Có thể nói đối với tu sĩ dưới Trúc Cơ, thì đó là linh dược tốt nhất. Mình mất oan ức một tấm phù cấp ba, nếu không nhận được đền bù chẳng phải là lỗ vốn.
Lý Sâm tự tin Đồng Diệc không dám đắc tội y cả, dù sao mấy người họ cũng cùng một môn phái. Hắn Lý Sâm là luyện khí cảnh đứng thứ hai, trong Top mười ngoại môn Chính Minh Phái bảy sao. Hơn nữa hắn còn có một người anh tên là Lý Bách. Nghe nói người này đã là Trúc Cơ viên mãn. Thật đúng là bình thường ít người dám đắc tội y.