Tại một vùng trời đen trong không gian, thời gian trôi qua Lục Thiên dần khôi phục ý thức, vừa mới bắt đầu chỉ có thể tỉnh lại trong một giây lát, về sau càng lúc càng thanh tỉnh.
Đến khi mà hắn có thể suy nghĩ được, mới phát hiện không biết bản thân đang ở đâu, hắn lúc này cảm giác mình dường như không còn tồn tại cơ thể, giống như những điểm sáng trôi lơ lửng ở giữa không gian đen tối.
Đây là có chuyện gì? Hắn đã chết? Linh Hồn xuất thể?
Lục Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cố gắng hồi tưởng lại, chính mình khi đó đang trên đường học về, bỗng thấy có 1 bé gái đang đuổi theo quả bóng bay, đến gần công trường thi công. Bỗng nhiên ở tầng cao đang thi công đổ sập xuống giàn sắt bê tông, không kịp nghĩ nhiều hắn chạy về phía trước đẩy cô bé ra xa, chính mình lại chạy không kịp, xung quanh những tiếng la hét ồn ào, ý thức của hắn dần chìm vào bóng tối.
Tại ta cuối cùng trong ý thức, giống như trông thấy bầu trời biến sắc mây đen kín cả bầu trời như vòng xoáy, đợi ta tỉnh lại, cũng đã biến thành hiện tại cái dạng này rồi. . . .
"Ai, mình đã chết rồi!". Lục Thiên thở dài một hơi, gia đình hắn mặc dù không phú quý gì, nhưng người thân trong dòng họ lại yêu thương nhau. Mọi người chắc sẽ rất đau thương, cũng may còn có anh trai nếu không thì... haiz. Chỉ là :
Từ nhỏ đến, học tập của hắn vẫn rất tốt đặc biệt là khi lên cấp 3, kỳ thi đại học gia đình muốn hắn thi vào trường cảnh sát, nhưng hắn lại thích học về kinh tế tài chính. Nhưng cuối cùng lại thi vào trường kỹ thuật đại học Bách Khoa.
Bản thân hắn đang là sinh viên đại học năm 3 rồi, sắp tới cũng sẽ ra trường kiếm việc làm .Mà với khả năng ít nói và ngành kỹ thuật thì chắc cũng chỉ làm việc với máy móc mà thôi, sau đó cưới 1 cô vợ hiền và báo hiếu với bố mẹ.
Cuộc sống như vậy chỉ cần điềm đạm , ấm áp như vậy là tốt rồi, mặc dù nhìn có vẻ đơn điệu nhưng cũng rất bình yên. Nhưng giờ thì tốt rồi , chỉ có thể tiếc nuối mong mọi người sẽ sống thật tốt.
Sau khi suy nghĩ hết mọi chuyện, hắn mới để ý tới hiện trạng của bản thân "Ta đây là linh hồn xuất khiếu rồi a?". Lục Thiên không ngừng chạy khắp nơi trong không gian, đều nhanh chóng chạy một lượt mỗi chỗ, cuối cùng cho ra một cái kết luận, hắn không cách nào thoát khỏi nơi đây.
Theo thời gian trôi qua, Lục Thiên càng ngày càng bực bội, nếu hắn đã chết theo lý thuyết phải đi đầu thai rồi chứ, tại sao lại bị nhốt ở một nơi tối tăm như này? Chẳng lẽ là do nhân phẩm của ta có vấn đề?
Hắn cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, trời phật phù hộ đem hắn thả ra. Lúc này hắn cũng chỉ biết cầu nguyện, cả ngày buồn bực ở trong một không gian đen tối tĩnh lặng, hắn nghi ngờ sớm hay muộn mình sẽ điên mất.
Nhưng cũng may, thời gian trôi qua không lâu liền xuất hiện một chút điểm ánh sáng từ từ tiến vào. Lục Thiên tâm trạng cũng buông lỏng một hơi, hắn có chút chịu không được hoàn cảnh tịch mịch như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, có ánh sáng xuất hiện, hắn liền có cơ hội thoát khỏi nơi đây.
Thời gian tiếp tục qua đi, hắn phát hiện bản thân sau khi hấp thu những chùm tia sáng kia, cảm giác linh hồn càng ngày càng ngưng thực. Hắn phát hiện mình đang chuyển biến tốt, tích cực tiến lại gần những nơi có chùm tia sáng. Mỗi khi tỉnh lại hắn đều sẽ tiến gần thêm về nơi đó , cảm giác thật dễ chịu thoải mái.
Theo hắn hấp thu càng nhiều những tia sáng, linh hồn lại càng hiện ra ngưng thực, thời gian trôi qua bắt đầu đã có được sơ bộ hình thái. Lục Thiên cảm thấy càng ngày càng thoải mái, hấp thu tia sáng càng thêm hăng say.
Thời gian trôi qua cứ như vậy lặp đi lặp lại, hắn cảm thấy tinh lực của mình càng ngày càng tốt rồi, tỉnh dậy thời gian cũng càng ngày càng dài, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng mệt mỏi nữa, cũng bắt đầu đã nắm bắt được một chút sức lực.
Thời gian cứ thế qua đi, hắn thỉnh thoảng bỗng có thể nghe được một ít âm thanh, tuy rằng nghe không rõ, nhưng là làm cho hắn cực kỳ hưng phấn, có âm thanh, như vậy gần đây nhất định có người, đây chẳng phải là hắn sắp có thể rời khỏi vùng không gian này hay sao.
Đã nhận thức được việc này, Lục Thiên càng quyết tâm giành giật lấy từng tia sáng, cho rằng chỉ cần hít vào đủ nhiều năng lượng, hắn có thể đi ra ngoài.
Qua một đoạn thời gian, Lục Thiên cảm nhận được linh hồn dần dần ngưng tụ thành hình thái một đứa con nít, cả vùng không gian cũng dần dần trở nên chật chội, hắn nhìn linh hồn trạng thái của mình lúc này. Lục Thiên cảm thấy rất nghi hoặc, hắn rốt cuộc là bị đày đến cái địa phương nào đây?.
Chợt hắn nghe thấy âm thanh:
"Bảo bối, hôm nay như thế nào như vậy nghe lời a?" Đây là câu đầu tiên Lục Thiên nghe rõ.
"Ta là một lần nữa đầu thai sao? Bây giờ đang ở trong bụng mẹ?" Lục Thiên thầm nói.
Mãi qua một thời gian dài, hắn mới nghe rõ hết từng lời thoại.
"Còn có hai tháng tiểu chủ tử liền đi ra." Đây là một thanh âm nghe ôn nhụ nhẹ nhàng.
"Đúng vậy a, bảo bối rất nhanh sẽ sinh ra rồi." Một cái ôn nhu âm thanh khác lên tiếng.
" Tiểu gia hỏa muốn dùng đến đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ sao?"
"Phu nhân, người yên tâm, tiểu chủ tử đồ vật đã sớm chuẩn bị ,lúc trước người không phải đã kiểm tra qua rồi a"
"Nhìn ta, luôn lo lắng, sợ không có chuẩn bị cho tốt."
"Phu nhân chính là quan tâm sẽ bị loạn!"
Lục Thiên suy đoán, hắn hiện tại đại khái đang hoài thai trong bụng mẹ, điều này làm cho hắn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nghe qua cách xưng hô có lẽ hắn đã xuyên qua thế giới cổ đại.
Không nghĩ tới có ngày hắn lại trải qua điều này, đã không có thể quay lại kiếp trước kiếp này hắn phải trân trọng gia đình của mình. Phu nhân? Tiểu chủ tử? Phải cổ đại xưng hô a! Gia cảnh có lẽ cũng không tệ lắm, điều này làm cho hắn càng thêm an tâm.
Về sau mỗi ngày Lục Thiên tỉnh dậy liền hấp thu tia sáng, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ cùng nhà mình mẫu thân tác động qua lại lẫn nhau, đá nàng một cước, này sẽ lại để cho mẫu thân của hắn rất kích động, Lục Thiên nghịch càng lúc càng hăng say, đương nhiên mỗi lần hắn đều chú ý dùng lực nhẹ nhàng. Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày hắn được sinh ra .
Không biết đã trả qua bao nhiêu thời gian, trong khi Lục Thiên đang hấp thu lực lượng thì hắn cảm thấy một trận chấn động kịch liệt. Tiếp theo đó liền phát hiện rằng thứ nước sền sệt từ trước tới nay vẫn bao quanh thân thể mình đang dần dần trôi đi. Đồng thời hắn cũng thoáng thoáng nghe được những tiếng kêu gọi vội vã, những âm thanh luống cuống tay chân từ bên ngoài truyền đến. Lục Thiên liền biết được ngày đầu tiên mình xuất hiện trên thế giới này đã đến.
Nghĩ đến đây Lục Thiên liền căn cứ theo những tri thức mình học trước kia đem thân thể mình đảo ngược trở lại. Biến thành tư thế đầu hạ xuống dưới cho mẫu thân dễ dàng sinh sản.
Lục Thiên tựa hồ cảm giác như mình đã sử dụng hết khí lực toàn thân, cơ hồ hư thoát; mẫu thân mình càng lại không ngừng kêu rên thảm thiết, mẫu tử hai người đồng tâm hiệp lực, sau nhiều lần khổ cực cố gắng, đến khi Lục Thiên cảm giác chính mình đã dùng tới phần khí lực cuối cùng, thì rốt cuộc cũng nghe được một tiếng la vui mừng lẫn sợ hãi vang lên: "Ra rồi, hài tử ra rồi. , là thiếu gia..." Ngay sau đó, Lục Thiên cả người thật thoải mái, ngay sau đó hắn mất đi ý thức. Ngủ mê đi.