Nhưng Phó Tâm Linh vẫn là Phó Tâm Linh trong ký ức của Phó Xuyên, đã vu oan cho Phó Xuyên vô số lần, dù bằng chứng đập vào mặt, là Phó Tâm Linh sai, vẫn một bộ mặt miễn cưỡng, cứ như Phó Xuyên nợ cô ta vài mạng người, cao cao tại thượng, lần xin lỗi đầu tiên này, lại xin lỗi một cách oan ức như vậy.
Haha.
Phó Xuyên đã sớm không còn hi vọng gì vào nhà họ Phó nữa, xuống lầu, rời đi.
Phó Tâm Linh xin lỗi hay không xin lỗi, Phó Xuyên đều không quan tâm nữa.
Không có kỳ vọng, không có tình yêu, không có thù hận, chỉ còn lại sự thờ ơ lạnh nhạt của người xa lạ.
Phó Tâm Linh sững sờ.
Cô ta đã cúi đầu, chủ động xin lỗi Phó Xuyên rồi.
Sao phản ứng của Phó Xuyên lại bình thản như vậy?
Hình ảnh Phó Xuyên biết ơn rơi nước mắt trong tưởng tượng đã không còn nữa.
Đợi Phó Tâm Linh hoàn hồn, đuổi theo thì.
Phó Xuyên vừa lúc gặp Phó Tử Sâm ở cửa.
Phó Tử Sâm nhìn Phó Xuyên đang đeo ba lô, sững sờ một chút, ngay sau đó ánh mắt lóe lên một tia nghịch ngợm:
“Anh Phó Xuyên, anh cũng định ra ngoài à? Chúng ta cùng đi nhé?”
“Ừ.”
Phó Xuyên nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Lần đầu tiên đồng ý với Phó Tử Sâm.
Phó Tử Sâm vừa định nói gì đó, liền thấy Phó Tâm Linh đuổi theo:
“Chị hai.”
“Tử Sâm, không phải em định đi hẹn hò với Tần Giản sao? Sao còn ở đây?”
“Ừ...Bây giờ mới xuất phát.”
Sắc mặt Phó Tử Sâm hơi đỏ lên.
Không phải vì rung động đầu đời, mà là đang nghĩ cách chiếm được bông hoa quý giá này, gián tiếp chiếm lấy toàn bộ tập đoàn Tần thị, cướp đi vinh hoa phú quý mà kiếp trước Phó Xuyên đã may mắn có được, thầm vui không thôi!
Nhìn ảnh chụp thì Tần Giản cũng khá xinh đẹp, là kiểu mà Phó Tử Sâm thích.
Bản thân Phó Tử Sâm cũng có điều kiện không tệ, đẹp trai, là thiếu gia được cưng chiều nhất của tập đoàn Phó thị, Tần Giản gặp Phó Tử Sâm chắc chắn sẽ nịnh nọt Phó Tử Sâm hết mình, đến lúc đó Phó Tử Sâm chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể hoàn toàn chinh phục Tần Giản, sau đó chỉ cần chờ tập đoàn Tần thị phát triển mạnh mẽ, hưởng thụ thành quả thôi!
Tất cả những điều này chỉ có Phó Tử Sâm sau khi trọng sinh mới biết, Phó Xuyên thì không biết…
Nhìn thấy Phó Xuyên mặt không cảm xúc, chắc trong lòng vẫn đang mừng thầm vì Phó Tử Sâm đã cướp đi vị thiên kim của tập đoàn Tần thị đang trên đà suy tàn, không cần phải bị ép kết hôn với nhà họ Tần, Phó Tử Sâm đã nắm được kịch bản tương lai nên thầm vui sướng không thôi!
Có Phó Tử Sâm ở đây nên Phó Tâm Linh không tiện nói nhiều với Phó Xuyên, chỉ có thể ân cần dặn dò Phó Tử Sâm đủ kiểu, ra vẻ chị gái tốt, âm thầm quan sát phản ứng của Phó Xuyên, nhưng Phó Xuyên lại không hề để ý, cũng không rời đi, nắm lấy quai cặp, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Không hiểu sao nhìn thấy Phó Xuyên như vậy, trong lòng Phó Tâm Linh lại có chút vui mừng...Có vẻ như Phó Xuyên không hoàn toàn tuyệt tình, thất vọng với những người chị như lời cậu ta nói, trong lòng vẫn còn nhớ đến Phó Tâm Linh, Phó Xuyên cúi đầu, là không muốn bị Phó Tâm Linh nhìn thấu việc cậu ta đối xử tốt với Phó Tử Sâm như vậy, là do ghen tị không kìm chế được.
Phó Xuyên và Phó Tử Sâm cùng nhau rời khỏi nhà họ Phó.
Cảnh này lọt vào mắt Phó Linh Nhi ở phòng Phó Thanh Thanh trên tầng ba.
Phó Linh Nhi kéo rèm cửa sổ, nhìn Phó Thanh Thanh vừa mới ngủ dậy nên có vẻ hơi ngơ ngác:
“Em năm, rốt cuộc tối hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?”
“Chị cả...Không có…”
“Em năm, trước mặt chị cả mà em còn muốn giấu nữa sao? Chị biết mỗi người đều có bí mật nhỏ, chị cũng không ngoại lệ, nếu em không nói chị cũng không ép, chỉ là nhìn em như vậy chị rất lo lắng.”
Trước lời nói chân thành của Phó Linh Nhi, Phó Thanh Thanh khẽ mấp máy môi, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho Phó Linh Nhi nghe.
Cố tình bỏ qua việc Phó Xuyên mới là ân nhân đã giúp Phó Linh Nhi giảm bớt chứng đau đầu.
Nếu không Phó Thanh Thanh sợ trong lòng Phó Linh Nhi, ấn tượng về Phó Tử Sâm sẽ giảm sút mạnh, không còn là cậu em trai đáng thương, đáng yêu, cần được bảo vệ nữa, mà là một kẻ nói dối đã chiếm đoạt công lao của Phó Xuyên!
…
“Tác phẩm của Phó Xuyên thực sự lợi hại đến vậy sao?”
Phó Linh Nhi nhướng mày.
Cô ta nghe Phó Thanh Thanh và Phó Tâm Linh nhắc đến.
Chỉ vì tài năng của Phó Xuyên mà Phó Thanh Thanh hoàn toàn thay đổi cách nhìn, điều này là Phó Linh Nhi không thể ngờ tới.
Trước kia ở một mức độ nào đó, Phó Thanh Thanh còn xem nhẹ Phó Xuyên hơn cả Phó Linh Nhi, khó mà thay đổi được!
“Đúng vậy…”
Phó Thanh Thanh đưa ảnh tác phẩm của Phó Xuyên cho Phó Linh Nhi xem.
Sau khi xem xong, ánh mắt Phó Linh Nhi lóe lên vẻ kinh ngạc, im lặng một lát, rồi nói:
“Đúng là thiên tài hiếm có, không trách em lại đích thân tạo cho Phó Xuyên một phòng vẽ.”
Tài năng của Phó Xuyên không cần mài giũa nhiều đã vô cùng rực rỡ, chiếu sáng muôn nơi, với tốc độ phát triển như vậy...Phó Linh Nhi không dám tưởng tượng sau này Phó Xuyên sẽ đạt được thành tích lớn đến mức nào trong lĩnh vực này, có thể trở thành niềm tự hào của nhà họ Phó.