"Tôi muốn gì ư…"
Phó Thanh Thanh sững người trong giây lát.
Phó Xuyên nói câu đó, Phó Thanh Thanh cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, ngay cả chính cô còn không hiểu mình muốn gì.
Ánh mắt chột dạ không dám nhìn thẳng vào Phó Xuyên, sau khi quay mặt sang chỗ khác thì cô đành chuyển sang chủ đề:
“Phó Xuyên, tôi đã biết chuyện giữa cậu và bạn học Thẩm Sơ Đường, cậu…”
“Tôi với đàn chị chỉ là bạn. Người ta là tiểu thư của tập đoàn Thẩm thị, ngay cả chị cả cũng phải tìm cách lấy lòng cô ấy, chị nghĩ người ta sẽ để mắt đến một ‘đứa trẻ mồ côi’ như tôi sao? Tôi đã mười bảy tuổi rồi, muốn kết bạn với ai cũng phải xin phép chị ư, cô Phó?”
Phó Thanh Thanh biết Phó Xuyên đang mỉa mai mình. Dĩ nhiên cô hiểu thân phận của Thẩm Sơ Đường, và việc Phó Xuyên dùng từ “mồ côi” là ám chỉ sự mỉa mai khi các chị luôn yêu cầu hắn phải che giấu thân phận tại trường nhất trung thành phố G, thậm chí đã tìm lại hắn được ba năm rồi mà không tổ chức nổi một buổi tiệc công bố thân phận, để người ngoài còn tưởng thiếu gia thật sự của Phó gia đến giờ vẫn chưa được tìm về!
“Phó Xuyên, cậu đừng nói như vậy…”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Chưa để Phó Thanh Thanh nói hết câu, Phó Xuyên đã lạnh lùng ngắt lời.
Lần này, Phó Xuyên hoàn toàn nắm thế chủ động.
Một khi người từng cúi mình nịnh nọt trở nên mạnh mẽ, không còn chút hình bóng nào của kẻ bám víu hèn mọn trong lòng thì Phó Thanh Thanh không thể kiểm soát hắn nữa.
Phó Thanh Thanh chưa từng nghĩ rằng Phó Xuyên lại có thể cứng rắn trước mặt mình như vậy.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ của Phó Xuyên trước kia.
Cô bối rối, không dám đối diện với ánh mắt quá lạnh lùng của Phó Xuyên, thậm chí từ trong lòng mong muốn hắn có thể trở lại như trước…
“Phó Xuyên, trước đây mỗi lần tôi say rượu đều nhức đầu, có phải cậu đã giúp tôi xoa bóp không?”
“Chuyện đó là do Phó Tử Sâm làm, không liên quan đến tôi.”
Phó Xuyên dứt khoát phủi sạch quan hệ.
“Rõ ràng là cậu làm, tại sao lại không dám nhận? Cậu có tay nghề giúp tôi thư giãn, còn có thể giúp được chị cả. Cậu biết mà, chị cả bị chứng đau đầu mãn tính, mỗi lần cậu xoa bóp đều giúp chị ấy thoải mái hơn...tại sao cậu lại nhường hết công lao cho Tử Sâm?”
Thì ra Phó Thanh Thanh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Phó Tử Sâm và Phó Xuyên vừa rồi…
Được, vậy Phó Xuyên sẽ không diễn nữa.
“Cô Phó, Phó Linh Nhi từng nói tay tôi bẩn, chạm vào một tí cũng khiến người ta thấy ghê tởm.”
…
…
Lời nói của Phó Xuyên lạnh lùng đến vô tình, mỗi từ đều như nhát dao trí mạng.
Phó Thanh Thanh bỗng cảm thấy tuyệt vọng…
Tuyệt vọng đến mức không thể phản bác lời Phó Xuyên.
Vì những gì Phó Xuyên nói đều đúng.
Đó quả thật là những gì Phó Linh Nhi đã từng nói với Phó Xuyên.
Đến mức ngay cả khi Phó Xuyên muốn chữa trị cho Phó Linh Nhi, hắn phải lợi dụng lúc cô mất ý thức, giả làm Phó Tử Sâm rồi lén lút thực hiện.
Sau đó, Phó Tử Sâm ngang nhiên nhận hết công lao về mình, các chị không chút nghi ngờ, tất cả những gì tốt đẹp đều dành cho Phó Tử Sâm, còn Phó Xuyên thì bị khinh ghét đến tận cùng.
Trách ai đây?
Trách Phó Xuyên?
Trách Phó Tử Sâm?
Không…
Giờ đây, chỉ có thể trách các cô mà thôi!
Phó Thanh Thanh biết cô đã hối hận rồi.
Hối hận vì đã không nhìn thấy tài năng của Phó Xuyên sớm hơn.
Hối hận vì không nhận ra điều này sớm hơn, để đối xử với Phó Xuyên tốt hơn.
Nếu không thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay!
"Phó Xuyên, tôi có thể nói với chị cả giúp cậu. Chỉ cần cậu thể hiện giá trị của mình, chị ấy nhất định sẽ chấp nhận cậu..."
"Giá trị? Thì ra trong mắt mấy người, người không có giá trị thì không xứng làm em trai của mấy người sao."
Phó Xuyên thản nhiên nói ra suy nghĩ thật của người Phó gia.
"Phó Xuyên, tôi thừa nhận tôi đã đối xử quá đáng với cậu, nhưng cậu có thể đừng hiểu sai ý tôi không? Cậu biết tôi không có ý đó mà..."
"Cô Phó, tạm biệt."
Ở lại chẳng phải chỉ để nghe Phó Thanh Thanh biện bạch sao? Phó Xuyên chẳng có thời gian rảnh rỗi đến mức đó, hắn cầm đồ lên rồi rời đi.
Giờ đây, Phó Thanh Thanh lại bày ra bộ dáng chị gái để muốn kéo hắn trở về? Ha...chỉ vì hắn có thể giúp trị chứng đau đầu của Phó Linh Nhi? Xứng đáng sao? Xứng đáng cái gì chứ! Thứ tình thân này, Phó Xuyên hoàn toàn không thèm nữa!
Phó Thanh Thanh chỉ có thể nhìn Phó Xuyên rời đi, muốn mở miệng nói gì đó để giữ Phó Xuyên lại, nhưng Phó Xuyên quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến Phó Thanh Thanh cảm thấy bất kỳ lời nào mình nói ra cũng chỉ là tự hành hạ bản thân, trong lòng như có hàng nghìn cảm xúc lẫn lộn, không thể hiểu nổi.
Phó Xuyên thật sự không cần người chị này nữa rồi…
Phó Xuyên và Thẩm Sơ Đường đã hẹn gặp nhau tại một địa điểm.
Chính là trên sân thượng tòa nhà lớp mười hai.
Ánh hoàng hôn khiến bầu trời như bị thiêu đốt, ánh sáng đỏ rực chiếu xuống từng đám mây.
Cảnh tượng này đúng kiểu nền tảng cho một cuộc gặp gỡ của nam nữ chính trong phim hoạt hình.