Chương 32: Thật May Mắn Vì Quen Được Đàn Chị 1

"Không ngờ đàn chị Du lại vào Học viện Nghệ thuật Tinh Mạn?"

Phó Xuyên ngạc nhiên thốt lên.

Kiếp trước, Phó Xuyên không thi đỗ Học viện Nghệ thuật Tinh Mạn, cũng không thân thiết với Du Dĩnh Nhi, tất nhiên không biết chuyện này.

Du Dĩnh Nhi nổi tiếng khắp trường nhất trung thành phố G, cô là hội trưởng hội học sinh, lại còn là bạn thân của Thẩm Sơ Đường. Tuy nhan sắc có phần kém hơn Thẩm Sơ Đường đôi chút nhưnnhưng cô vẫn là một đại mỹ nhân rạng rỡ, khả năng hành động mạnh mẽ, cư xử thân thiện và dịu dàng, thành tích học tập xuất sắc. Thật không quá khi nói rằng cô chính là thiên chi kiêu nữ, thu hút không biết bao nhiêu thư tình thầm thương trộm nhớ của các nam sinh.

Nếu Thẩm Sơ Đường được ví như mặt trăng thì Du Dĩnh Nhi chính là mặt trời. Hai đại mỹ nhân thường đi cùng nhau đến trường, trở thành cảnh sắc nổi bật của trường nhất trung thành phố G!

Thành tích của Du Dĩnh Nhi tốt đến thế, vậy mà lại chọn Học viện Nghệ thuật Tinh Mạn...Dù Học viện Tinh Mạn phát triển toàn diện về chuyên ngành, thành phố G cũng có ý định nâng Học viện Nghệ thuật Tinh Mạn thành trường 985, đã đổ vào đó rất nhiều tài nguyên. Những năm gần đây, các chuyên ngành mới mở ra cũng dần được học sinh cả nước biết đến, nhưng dù sao vẫn chưa thể sánh được với Thanh Hoa, Bắc Đại. Học viện Nghệ thuật Tinh Mạn vẫn nổi bật nhất là về mảng nghệ thuật mà thôi!

"Vậy đó, anh Xuyên, duyên phận là điều lớn nhất trên đời này đấy! Đàn chị Du, đợi tôi! Tôi đến ngay đây!"

Nhìn thấy ý chí mãnh liệt của Phương Khải Uy trong chuyện theo đuổi nữ sinh, Phó Xuyên không muốn dập tắt tinh thần của hắn, bèn nói:

"...Cố lên."

Trong lòng thầm cảm thán.

Tuổi trẻ, thật tốt đẹp biết bao!

Đinh đông...

Điện thoại của Phó Xuyên rung lên.

Tài khoản Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió gửi đến một tin nhắn WeChat:

“Xem Picasso đi.”

Lúc này Phó Xuyên mới phát hiện ứng dụng Picasso bật lên một thông tin đặt hàng thương mại.

Người đặt hàng có tên là Giấc Nồng Không Tan Men Rượu Cũ.

Đọc lên thật thi vị.

Rõ ràng là bạn thân của kim chủ.

Phó Xuyên đang thiếu tiền, lập tức nhấn vào mục “Chấp nhận”, đập vào mắt là thông tin đơn hàng của Giấc Nồng Không Tan Men Rượu Cũ:

“Được Sơ Sơ giới thiệu, kết bạn Wechat rồi trò chuyện chi tiết.”

Sơ Sơ…

Cách gọi của Giấc Nồng Không Tan Men Rượu Cũ này khiến Phó Xuyên vô thức nghĩ đến Thẩm Sơ Đường.

Tên của cô cũng có chữ "Sơ".

Thật là trùng hợp.

Nghĩ kỹ lại, từ khi sống lại và gặp được đàn chị, vận may của Phó Xuyên thực sự tốt lên rất nhiều.

Đầu tiên là tìm được một kim chủ có cùng quan điểm, sau đó đàn chị còn giúp Phó Xuyên lấy chìa khóa phòng máy tính vẽ, nhờ vậy mà Phó Xuyên có đủ thời gian hoàn thành đơn hàng.

Đàn chị...dường như chính là ngôi sao may mắn của Phó Xuyên.

Khi hắn gửi kết bạn Wechat thì kim chủ vẫn chưa chấp nhận kết bạn, Picasso cũng chưa có phản hồi. Phó Xuyên đành để điện thoại qua một bên, gửi một biểu tượng cảm ơn lớn đến tài khoản Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió.

Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió đáp lại:

"Năng lực của cậu xứng đáng được như vậy."

Phó Xuyên vốn lo lắng rằng hôm qua mình từ chối lời mời phát triển bản quyền truyện tranh của kim chủ, có thể kim chủ sẽ chê bai mình. Nghĩ lại, Phó Xuyên cứ như "lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

Tan học, Phó Xuyên đi tìm lớp học lại của Thẩm Sơ Đường.

Đàn chị lớp 12 ngồi cạnh cửa sổ nhìn thấy Phó Xuyên, mỉm cười đầy ẩn ý:

"Đàn em, đến tìm hoa khôi Thẩm đấy à?"

Phó Xuyên đỏ mặt:

"Ừm, phiền đàn chị gọi giúp đàn chị Thẩm một tiếng, với lại quan hệ giữa tôi và đàn chị Thẩm không phải như ngươi nghĩ..."

“Biết rồi, Sơ Đường, có người tìm ngươi.”

"Được thôi."

Thẩm Sơ Đường bước ra khỏi lớp, thấy Phó Xuyên thì thần sắc hơi nghiêm lại:

"Đàn em, cậu đến đúng lúc, tôi có việc cần tìm cậu."

Phó Xuyên thấy vậy thì tim đập mạnh.

Xem ra đàn chị đã nghe tin đồn về hai người lan truyền trong trường ngày hôm nay rồi. Nếu chuyện này làm đàn chị thấy phiền lòng, Phó Xuyên thật sự áy náy, cho dù trong chuyện này thì Phó Xuyên cũng là người bị liên lụy.

Khi cả hai đến sân thượng, Thẩm Sơ Đường cẩn thận khóa cửa lại.

Bầu trời xanh, mây trắng, trống trải và không một bóng người.

Giống như mọi khung cảnh chiến đấu tiêu chuẩn của nam chính trong các bộ phim hoạt hình đô thị, nơi mà trước đây "Thành ca" đã anh dũng hy sinh.

Khác biệt chỉ là tâm trạng của Phó Xuyên.

"Đàn chị, hôm nay tôi đã biết chuyện rồi, phải nghĩ cách giải thích rõ hiểu lầm mới được..."

Vì đứng ở lập trường nam sinh nên Phó Xuyên chủ động mở lời trước. Tuy nhiên, Phó Xuyên không cho rằng đây là lỗi của mình, lập trường cần phải rõ ràng. Không thể vì Thẩm Sơ Đường từng giúp đỡ hắn mà vô lý nhận trách nhiệm về mình.

"Xin lỗi, đàn em!"

Ngược lại, Thẩm Sơ Đường lại làm động tác xin lỗi chuẩn mực về phía Phó Xuyên.

Điều này khiến Phó Xuyên bối rối:

"Hả?"

"Vì tôi mà đàn em gặp phiền toái, là lỗi của tôi. Là tôi nói muốn mời cơm, cũng là tôi dẫn cậu đến quán nướng gần trường. Tôi không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức này."

"..."

Thái độ chân thành, khuôn mặt biểu lộ vẻ tự trách của Thẩm Sơ Đường khiến Phó Xuyên càng thêm thiện cảm. Thấy Thẩm Sơ Đường bày tỏ thành khẩn dù cô cũng là người chịu thiệt, Phó Xuyên ngượng ngùng gãi gãi đầu:

"Không, đàn chị, tôi cũng có phần trách nhiệm..."