Hiên Viên Cô Vân ngẩn ra, lập tức khoát tay nói: “Không cần, Thu nhi tỷ, Phi nhi sẽ giúp ta chà lưng. Nếu tỷ muốn tắm rửa ở đây vậy chúng ta quay về phòng trước.”
Thu nhi kinh ngạc, tiếp theo cắn chặt môi, trong đôi mắt như nước mùa thu hiện lên một tầng hơi nước. Bộ dáng như vậy thật là ủy khuất, càng khiến người ta càng thêm xót xa. Thu nhi sâu kín mở miệng, trong thanh âm tràn đầy sự ủy khuất: “Vương gia, có phải ghét bỏ thiếp thân hay không?”
“Không, làm sao có thể.” Hiên Viên Cô Vân nhíu mày, vội khoát khoát tay.
Nhược Khả Phi mắt lạnh nhìn một màn trước mắt, không chú ý đã mở miệng: “Vương gia hiện tại quen ta chà lưng cho thôi, không phải là ghét bỏ gì cả” Dứt lời, Nhược Khả Phi cũng thực kinh ngạc chính mình, tự bản thân đang nói cái gì? Lại có thể nói ra lời nói trẻ con như vậy? Đây là mình sao? Nhược Khả Phi không nhìn thấy đáy mắt Hiên Viên Cô Vân hiện lên một tia giảo hoạt, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.
“Đúng vậy, Thu nhi tỷ, chúng ta về phòng trước .” Hiên Viên Cô Vân gật gật đầu, kéo tay Khả Phi nhanh chóng rời đi, lưu lại còn Thu nhi đang sững sờ tại chỗ. Bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị nắm chặt đến trắng bệch.
Hiên Viên Cô Vân lôi kéo Khả Phi vội vàng đi, nàng phải chạy chậm mới đuổi được cước bộ của Hiên Viên Cô Vân .
Vừa vào phòng, Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ đóng cửa lại, không có nói bất kì điều gì, trực tiếp hung hăng hôn lên môi Nhược Khả Phi. Đến tận khi Khả Phi hít thở không thông mới buông nàng ra.
“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi vội vàng hít vào, nhìn Hiên Viên Cô Vân trước mắt có điểm khác thường. Nam nhân trước mắt ngũ quan khắc sâu, đường nét rõ ràng, da thịt lộ ra có màu lúa mạch, thể hiện vẻ khỏe mạnh, tràn ngập hương vị nam tính mê người. Khi nào thì, đứa nhỏ trong mắt mình đã trưởng thành có hương vị nam nhân như vậy rồi?
“Không có gì.” Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ đem Nhược Khả Phi kéo vào trong lòng, bị va vào khuôn ngực rắn chắc kiên cố khiến Khả Phi bị đau. Hiên Viên Cô Vân cúi đầu ở bên tai nàng khẽ cắn, ”Tiểu phi nhi của ta, rốt cục cũng vì ta mà ghen.”
Nhược Khả Phi giật mình, hơi hơi há miệng ra. Ghen? Mình đã ghen? ! ! Khả Phi bị ý nghĩ này khiến cho kinh hãi. Hành vi của mình vừa rồi là ghen sao?Thì ra là như vậy a. Nhược Khả Phi vùi sâu mặt vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân, nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng làm càn. Thì ra, đây là ghen a. Ghen thì ra có cảm giác như thế. Trong lòng ê ẩm, nhìn nữ nhân khác muốn chạm nam nhân của mình sẽ cảm thấy thực chướng mắt. Cảm giác này, cũng thật không tệ. Trong lòng cảm giác có chút ngứa ngáy mà ấm áp .
Hiên Viên Cô Vân bất mãn đem mặt Khả Phi kéo ra, hỏi: “Nàng cười cái gì?”
“Cười chính mình ghen a. Vừa rồi chính là ghen tị.” Nhược Khả Phi cười, thẳng thắn thừa nhận.
Hiên Viên Cô Vân ngẩn ra, trên mặt lập tức tràn ngập tươi cười. Phi nhi lại có thể thừa nhận mình đã ghen tị, thật tốt. Cảm giác chưa bao giờ có này khiến cho tâm tình hắn thật tốt.
“Ta đi gọi người đem nước đến đây.” Nhược Khả Phi mím môi cười.
“Cùng nhau tắm, muốn một thùng gỗ lớn.” Hiên Viên Cô Vân đưa ra yêu cầu, cười híp mắt. Cho tới bây giờ, Phi nhi vẫn luôn đem tâm mình giấu vô cùng sâu, hắn vẫn luôn muốn chạm đến nhưng vẫn chưa bao giờ chạm đến được. Lúc này đây, rốt cục a. . . . . .
“Được ~~” Nhược Khả Phi cười thật ấm áp. . . . . .
Trong ao, Thu nhi tựa vào bên cạnh ao, để mặc nha hoàn đang cẩn thận chà lưng cho mình.
“Phu nhân, làn da của ngài thật đẹp.” Nha hoàn cười, trong lời nịnh hót đó cũng là sự thật. Đã gần hai mươi lăm tuổi nhưng làn da của nàng vẫn thật trắng nõn bóng loáng thật sự là rất đẹp.
“Thật không?” Thu nhi chỉ thản nhiên đáp lại một câu, nhắm chặt mắt lại. Trước mắt vẫn hiện lên hình ảnh Hiên Viên Cô Vân lôi kéo tay Nhược Khả Phi rời đi. Như vậy thực chướng mắt, làm cho người ta căm hận như vậy. Đã từng, hắn chỉ nguyện ý nắm tay mình. Trong đêm tối cũng chỉ muốn làm bạn với mình. Hiện tại, tựa hồ đã không còn như lúc trước. Còn có tiểu nữ nhân đáng giận kia, cái gì mà hiện tại đã quen nàng chà lưng cho chứ?
Thật giận, đáng giận! Mặc dù mình đối Vương gia là không có yêu, nhưng là, tham vọng chiếm giữ trong lòng ngày càng mãnh liệt. Trong mắt Vương gia chỉ có thể nhìn mình, đôi tay kia cũng chỉ có thể cầm tay mình mà thôi.
Càng nghĩ càng giận, không khỏi vươn tay vỗ vào mặt nước,đột nhiên đứng dậy, khiến nha hoàn phía sau giật mình,sợ hãi lập tức quì xuống cúi đầu thấp giọng nói run run: “Phu nhân thứ tội, nô tỳ vụng về.”
Thu nhi thế này mới phục hồi lại tinh thần một chút, cả kinh, lập tức đổi lại khuôn mặt ôn nhu tươi cười nhẹ nhàng nói “Không có việc gì, là do ta không cẩn thận. Mau dậy đi, có phải nước bắn tung tóe lên người ngươi rồi, nhanh nhanh đi thay quần áo, coi chừng bị lạnh.”
Nha hoàn sửng sốt, sau đó cảm động đứng dậy: “Nô tỳ không có việc gì, nhưng thật ra phu nhân hãy để cho nô tỳ nhanh chóng lau khô người cho ngài.” Trong lòng lại cảm động Thu nhi ôn nhu cùng săn sóc. Mình được hầu hạ chủ tử tốt như vậy, thật sự là phúc khí của mình. Phải biết rằng, vị phu nhân được Vương gia sủng ái nhất kia, cả ngày cũng đều là xa cách với người ngoài, chỉ nói chuyện cùng với nha hoàn bên cạnh. Nếu là có người phạm sai lầm, nha hoàn vẫn đội khăn che mặt bên người nàng nhất định sẽ nghiêm trị. Hai phía đối lập, thật sự lại càng cảm thấy là mình đã theo được một chủ tử tốt.
Đêm khuya, trong phòng ngủ của Thu nhi. Ánh sáng từ ngọn nến tỏa ra không quá sáng, đem thân ảnh của nàng kéo dài vô cùng.
Nhìn mật thư trong tay, Thu nhi nhíu mày. Nhanh như vậy đã động thủ sao? Đỗ Vũ đã định buông tha kia còn phải lại dùng một lần sao?
Thu nhi chậm rãi nhắm mắt lại, đem thư tín trong tay để sát lại ngọn nến đang lay động. . . . . .
_ Lời của tác giả: Nữ nhân xấu xa muốn tàn bạo . Hắc hắc, mọi người bề ngoài sốt ruột, sẽ đến . Ngày mai cái đuôi nàng liền lộ ra . _