“Đồ vô dụng!” Hoàng hậu ném chén trà trong tay đi. Nhóm cung nữ đứng bên cạnh sợ hãi co người lại. Không biết là người nào vội tới gặp hoàng hậu bẩm báo cái gì, mà bây giờ lại thành như thế này.
Lông mày của Hoàng hậu đều dựng lên, Đỗ Vũ này thật vô dụng, đối phó chỉ với nha hoàn đê tiện kia mà cũng không thắng được. Thật sự không xứng với gương mặt cùng dáng người tốt như vậy của nàng ta. Phế vật, thật sự chỉ là một phế vật! Khuôn mặt sang trọng duyên dáng của Hoàng hậu càng ngày càng nhăn nhó, cung nữ bên cạnh trong lòng lại càng run sợ.
“Hừ.” Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhắm nghiền. Nếu quân cờ này đã vô dụng, như vậy nên đổi một con cờ khác thì tốt hơn. Lúc này đây, tuyệt đối không cho sự tình gì l phát sinh thêm nữa. Tâm của hài tử kia, chỉ có thể thuộc về mình. Lần thứ hai mở mắt ra,trong mắt hoàng hậu chỉ có lạnh băng cùng thâm trầm.
“Đi, đem Thu nhi mang đến gặp Bổn cung.” Hoàng hậu khép hờ mắt phượng ẩn hiện ra cay nghiệt. . . . . .
Mấy ngày sau, tại Hứa Thành.
Đêm, tối như mực. Gió lạnh thổi qua, thanh âm vù vù lại làm cho người ta càng cảm thấy lạnh.
Trong thư phòng, Hiên Viên Cô Vân lẳng lặng nhìn bức thư trong tay, khóe miệng tràn ra nụ cười mỉa mai. Chậm rãi đem bức thư trong tay để sát vào ngọn nến. Thư, không tiếng động cháy. Chậm rãi biến thành tro tàn.
Hiên Viên Cô Vân nhìn đám tro tàn, hai mắt càng thêm lãnh khốc. Bỗng nhiên, cửa nhẹ nhàng bị gõ vang.
“Tiến vào.” Hiên Viên Cô Vân ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi.
“Đêm đã khuya, trời lạnh.” Nhược Khả Phi xuất hiện ở cửa, cười ôn hòa, trong tay bưng một chén canh ngâm nhĩ. _ (ngâm nhĩ: mộc nhĩ trắng, nấm tuyết) _
Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi cười, không nói gì.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên người Hiên Viên Cô Vân , đem bát canh đặt lên bàn.”, Uống một chút.” Khả Phi ôn nhu nói.
“Được.” Hiên Viên Cô Vân đáp lời, lại đưa tay ôm lấy Nhược Khả Phi đặt lên đùi mình.
Hiên Viên Cô Vân nâng bát, uống xong một ngụm lại hôn thật mạnh lên môi Nhược Khả Phi. Hương vị ngọt ngào tràn ngập trên môi của hai người. Nhược Khả Phi cảm nhận được hơi thở bỏng cháy của Hiên Viên Cô Vân, đợi Hiên Viên Cô Vân rời môi của nàng đi, chợt nở nụ cười.
“Nàng cười cái gì?” Hiên Viên Cô Vân bất mãn lông mày cau lại.
“Không có gì.” Nhược Khả Phi vẫn cười, chính là chủ động hôn lên môi Hiên Viên Cô Vân. Không thể nói cho hắn biết, trong lòng thầm nghĩ kĩ xảo hôn của hắn càng ngày càng cao siêu.
Thật lâu sau, hai người đi ra khỏi thư phòng. Nhược Khả Phi quay đầu lại nhìn đám tro tàn trên bàn, thoáng chốc có chút đăm chiêu, lập tức đã bị Hiên Viên Cô Vân lôi kéo rời đi.
Sau khi hai người rửa mặt nằm trên giường mặt đối mặt.
Hiên Viên Cô Vân đưa tay qua ôm lấy Nhược Khả Phi thản nhiên nói: “Mẫu hậu nói rằng ngày mai cho ta một cái kinh hỉ.” _ (kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng) _
“Kinh hỉ?” Nhược Khả Phi khó hiểu trừng mắt nhìn.
“Ngày mai sẽ biết.” Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng hôn xuống trán Nhược Khả Phi , “Ngủ đi.”
Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền, trong đầu lại hiện ra đám tro tàn.
Hai người ở trong thư phòng ôm nhau ngủ đến tận trời sáng. Sáng sớm vừa rời giường, quản gia đã chờ ngay bên ngoài, nói là có người cầu kiến, từ kinh thành mà đến.
“A, đã biết.” Hiên Viên Cô Vân chỉ là thản nhiên đáp lại một câu rồi cho quản gia lui ra.
“Đi thôi, cùng ta đi.” Hiên Viên Cô Vân cười ôn hòa, lôi kéo tay Nhược Khả Phi đi đến đại sảnh. Vừa mới tiến vào đại sảnh, Nhược Khả Phi liền nhìn thấy một bóng lưng màu vàng nhạt. Mái tóc dài cùng với dáng lưng thật nhỏ vừa nhìn đã biết là nữ tử. Sáng sớm đã có nữ nhân cầu kiến Hiên Viên Cô Vân? Nhược Khả Phi hơi hơi nhăn nhíu đầu mi. Bỗng nhiên trên tay buông lỏng, thì ra là Hiên Viên Cô Vân đã buông lỏng tay nàng ra. Nhược Khả Phi ngẩng đầu đã thấy đến sắc mặt Hiên Viên Cô Vân có chút kích động, thậm chí là có chút vui mừng.
Khi bóng lưng màu vàng nhạt kia quay lại hé ra một khuôn mặt mĩ lệ nhưng cũng thật điềm tĩnh, chính là mỉm cười nhìn bên này. Xem ra cũng đã khoảng trên hai mươi tuổi, sẽ không vượt qúa hai mươi lăm đi.”Thu nhi tỷ!” Hiên Viên Cô Vân thật ngạc nhiên kêu lên, cũng bước nhanh tiến ra đón, kích động đưa tay nắm tay nữ tử tên Thu nhi kia.
Thu nhi lại lui về phía sau từng bước, mỉm cười nhẹ nhàng thấp người xuống : “Tham kiến Cửu vương gia.” Ánh mắt lại thủy chung không nhìn về phía Nhược Khả Phi bên này. Hiên Viên Cô Vân trong mắt hiện lên một tia thất bại, vội vươn tay ra đỡ nàng dậy: “Thu nhi tỷ, miễn lễ. Tỷ không cần đối với ta hành lễ.”
“Như vậy sao được? Vương gia chung quy vẫn là Vương gia, nô tỳ cũng vẫn là nô tỳ.” Thu nhi cúi đầu cung kính nói, lại để mặc Hiên Viên Cô Vân đem nàng đỡ lên.
Nhược Khả Phi liếc mắt nhìn không một gợn sóng. A, đây là kinh hỉ mà hoàng hậu đưa tới sao? Đúng thật là cái kinh hỉ a. Tựa hồ cùng Hiên Viên Cô Vân có quan hệ sâu xa đây. Còn có, Hiên Viên Cô Vân đối với nàng tự xưng là ta, mà không phải là bổn Vương. Có ý tứ. . . . . .
“Thu nhi tỷ, .” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười lôi kéo Thu nhi đi đến trước mặt Nhược Khả Phi , “Đây là ái thiếp Phi nhi của ta, Phi nhi, đây là Thu nhi tỷ.”
“Thu nhi tỷ.” Nhược Khả Phi cúi đầu chào hỏi, Thu nhi lại lập tức thoát khỏi tay của Hiên Viên Cô Vân, vội vàng đỡ Nhược Khả Phi dậy, có chút sợ hãi, “Không được, Thu nhi chỉ là nô tỳ, như thế nào nhận cúi đầu của phu nhân được.” Bàn tay của Thu nhi lạnh như băng làm cho Nhược Khả Phi có chút không khoẻ.
“Thu nhi tỷ, ngươi đến thật tốt.” Hiên Viên Cô Vân cười giống như đứa nhỏ hồn nhiên.
“Ha ha.” Thu nhi chỉ cười, không nói gì thêm.
Hiên Viên Cô Vân phân phó quản gia an bài Thu nhi ở tại nhà Thủy Tạ còn trống, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị đồ tốt nhất.
Khi chỉ còn lại có Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Cô Vân hai người thì Hiên Viên Cô Vân cười đến cao hứng nói cho Nhược Khả Phi: “Thu nhi tỷ là cung nữ trong cung, trước đây chính nàng đã cẩn thận chăm sóc cho ta, cũng giống như tỷ tỷ vậy. Nàng không nên hiểu lầm nha.”
“Ừ.” Nhược Khả Phi cười đưa tay bóp bóp khuôn mặt đang cười đến ngây dại của Hiên Viên Cô Vân. Khó trách hắn cao hứng thành như vậy, nữ tử này ở trong lòng của hắn cũng là có vị trí đặc biệt.
Vào bữa sáng Hiên Viên Cô Vân phái người đi mời Thu nhi đến. Ba người ngồi ở một bàn. Thu nhi thủy chung mỉm cười. Đồ ăn vừa bưng lên thì Thu nhi cẩn thận đem thức ăn dầu cách xa Hiên Viên Cô Vân, cười: “Vương gia từ nhỏ không thích đồ ăn dầu.” Lời này giống như giải thích nhưng nói với Nhược Khả Phi nghe lại như là quan tâm đối với Hiên Viên Cô Vân .
“Vẫn là Thu nhi tỷ hiểu biết.” Hiên Viên Cô Vân thỏa mãn cười đem thức ăn ăn.
Trên bàn cơm, Nhược Khả Phi giống như người ngoài, nhìn Thu nhi vì Hiên Viên Cô Vân cẩn thận gắp thức ăn, múc cháo.
Ăn cơm xong, Hiên Viên Cô Vân có thói quen hôn lên trán Nhược Khả Phi một cái rồi mới ra cửa. Mà Thu nhi thấy thế chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng lập tức lại khôi phục lại thần sắc bình thường. Chính là trong lòng hiểu được, lời đồn Cửu vương gia đối với nàng sủng ái là sự thật!
“Phu nhân, trời lạnh, mau trở lại phòng đi.” Thu nhi săn sóc nói.
“Được, quay về đi, ngươi cũng trở về đi. Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi. Nghỉ ngơi thật tốt nha.” Nhược Khả Phi mỉm cười gật gật đầu, xoay người trở về phòng.
“Đa tạ phu nhân quan tâm.” Thu nhi cười ngại ngùng, nhìn bóng dáng Nhược Khả Phi, ánh mắt có chút ấm ức.
Nhược Khả Phi quay đầu nhìn nhìn vườn hoa mai, ánh mắt có chút phức tạp.
Từ lúc nào, hắn đã sớm không còn là đứa bé .
Mà nữ tử Thu nhi đột nhiên xuất hiện, tựa hồ không có ý thức được điểm này –