_ (Ừm, được sự giúp sức của Hà Đoàn thân yêu, nên Thất Dạ có lẽ sẽ đăng được thường xuyên hơn, truyện này, ta chỉ phụ 1 tay, vì nhà ta đang rất bận, qua khoảng 1 thời gian nữa ta mới có thể quay trở lại bộ này, chúng ta hãy cổ vũ nàng Hà Doàn có tinh thần nào….) _
Những người này thực điên cuồng a. Nhược Khả Phi thản nhiên cười, chuyện này so với việc diễu võ dương oai, phô trương thanh thế còn xấu xa hơn. Những người này đều đã bị tẩy não sao. Bất kể là thật hay giả, không thể không thừa nhận, vị Ngải Lộc Hầu này quả thật có chút tâm kế.
“Hầu gia chớ trách, chúng tôi là người từ nơi khác đến. Nghe nói nơi này có nạn đói náo loạn, cố ý tới xem. “ Xin hiến tặng năm ngàn lượng, hi vọng các vị hương thân không cần ghét bỏ.” Thanh âm Nhược Khả Phi hơi chút trầm thấp chậm rãi vang lên. Biến thanh khóa quả nhiên dùng tốt.
“Oaaa, thì ra là như vậy.” Mọi người đều sôi nổi bàn tán, nhìn đám người Nhược Khả Phi, ánh mắt lập tức liền biến thành thân mật .
Ngải Lộc Hầu híp mắt cười, hớn hở mở lời: “Thì ra là thế, ba vị thật sự là có tâm. Thỉnh ba vị đến quý phủ một ngày có được không?”
“Chúng ta đang muốn bái phỏng Hầu gia đây. Nghe thanh danh của ngài đã lâu, giờ nghe danh không bằng gặp mặt. Hầu gia quả nhiên là khí độ bất phàm.” Nhược Khả Phi cười ấm áp, dân chúng đang xem chung quanh như ngây dại. Một trang thiếu niên hảo tâm như vậy, thật sự là hiếm có. Nhưng không ai chú ý đến, ý cười kia một tia cũng không có trong đáy mắt.
Dân chúng tự động nhường một con đường, để cho ba người Nhược Khả Phi vào Ngải Lộc Hầu về phủ. Nha hoàn đến đỡ Ngải Lộc Hầu đi ở phía trước.
“Hầu gia ~~” Một thanh âm nũng nịu truyền đến tai của mọi người. Nhược Khả Phi ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ tử kiều diễm lắc mông đi đến.
Tiểu Vũ nhìn nhìn nữ tử đang nũng nịu kia, lại nhìn sang thấy Ngải Lộc Hầu khẽ run rẩy, nhẹ nhàng bĩu môi, trong mắt tất cả đều là hoài nghi. Đã già như vậy, còn có thể hưởng thụ mỹ nhân này sao?
“Thủy nhi, đừng hồ nháo, hôm nay có khách quý.” Ngải Lộc Hầu có chút xấu hổ.
Nữ tử kiều diễm tên gọi Thủy nhi lúc này mới quay đầu nhìn đoàn người của Nhược Khả Phi, khi ánh mắt nàng ta đảo qua Diêm Diễm thì hiện lên một tia kinh diễm. Thực sự là một nam tử tuấn tú!
“Vậy thiếp thân cáo lui.” Thủy nhi cúi đầu, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Diêm Diễm. Trong ánh mắt kia mang theo mị hoặc rõ ràng.
Đem ngân phiếu giao cho Ngải Lộc Hầu, sau khi đã tự giới thiệu. Ngải Lộc Hầu nồng nhiệt mời đoàn người Nhược Khả Phi ở lại quý phủ ăn cơm, Nhược Khả Phi cũng không chối từ. Lúc ăn cơm, Nhược Khả Phi mới phát hiện nữ nhân của Hầu phủ đều có vài phần tư sắc, bất kể là nha hoàn hay là tiểu thiếp của vị Hầu gia này.
Ăn cơm xong, Ngải Lộc Hầu nhiệt tình mời Nhược Khả Phi ngủ lại, Nhược Khả Phi cười đồng ý.
Nha hoàn mang mọi người đến phòng khách, sau đó rời đi.
“Chủ tử, Hầu gia này già như thế, nhưng lại có nhiều tiểu thiếp như vậy, hắn có thể không?” Tiểu Vũ che miệng cười trộm, nhưng những lời tận từ đáy lòng đã gần như biểu hiện ra.
“Diêm Diễm, ngươi thấy sao?” Nhược Khả Phi ngồi xuống, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Diêm Diễm.
“Người này không đơn giản .” Diêm Diễm lạnh lùng, bật ra một câu vô nghĩa.
“Buổi tối đi điều tra một chút.” Nhược Khả Phi tiếp nhận chén trà Tiểu Vũ đưa đến, bỗng nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn nói : “Các ngươi đi ra, có việc muốn các ngươi hỗ trợ.”
Tiểu Vũ sửng sốt, không rõ chủ tử đang nói chuyện cùng ai. Lấy lại tinh thần, trước mắt liền vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện vài tên Hắc y nhân.
“Phu nhân xin phân phó.” Ảnh vệ cầm đầu cung kính đáp lời.
Khóe miệng Nhược Khả Phi hiện lên ý cười, chậm rãi đem kế hoạch của mình nói ra. Đem lệnh bài Cô Vân cho nàng giao cho một người trong đó.
Đêm lạnh như nước.
Phủ Ngải Lộc Hầu một mảnh yên bình.
Bỗng nhiên, bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến tiếng thét chói tai.
“Có thích khách! Có ai không.” “Có người trộm đồ!”
Tiếng thét chói tai liên tiếp. Dưới mái hiên, đèn lồng cư nhiên đều tắt, trong bóng đêm một mảnh hỗn loạn.
Ngải Lộc Hầu ăn mặc không ngay ngắn từ trong nhà chạy ra, kéo lấy một người ngay đó gấp gáp hỏi: “Chuyện gì? Chuyện gì?”
“Hầu gia, không xong, có người nhìn thấy một thích khách vác một vật gì đó chạy ra.” Người bị lôi kéo, dồn dập đáp trả.
“Cái gì!” Ngải Lộc Hầu sắc mặt đại biến, vội vã khoác thêm áo, giờ phút này ông ta đâu rảnh rỗi mà giả vờ mang dáng vẻ run rẩy nữa? Phía sau Thủy nhi kêu to Hầu gia cẩn thận, chạy theo phía sau.
Ngải Lộc Hầu sốt ruột bước đi, bảo bối, tên đạo tắc đáng chết ngàn lần kia, trăm ngàn không nên trộm bảo bối của mình a! Đây chính là mạng sống của mình a! Ngải Lộc Hầu vội vã chạy về hướng thư phòng. Phanh- dùng sức đẩy cửa ra, lại xoay người đóng cửa lại.
Vội vàng tiêu sái đến phía sau giá sách, xốc một bức tranh trên vách tường lên, bên trong có một hốc tối. Trong thư phòng ánh sáng không đủ, Ngải Lộc Hầu vội vươn tay ra sờ. Sau khi chạm được vào đồ vật bên trong thì vội vàng thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật dài , thật may mắn bảo bổi của hắn vẫn còn!
“Hầu gia? Hầu gia ngài làm sao vậy?” Ngoài cửa Thủy nhi đang dùng sức gõ cửa.
Ngải Lộc Hầu nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười. Không có việc gì, thật tốt quá, bảo bối của mình không có việc gì.
Đột nhiên, tiếng đập cửa ngừng, cửa bị một cước mạnh đá văng ra. Trong thư phòng phát sáng lên.
“A, Hầu gia, buổi tối tốt lành.” Một thanh âm trầm thấp vang lên, tiếng cười trêu tức làm cho tâm Ngải Lộc Hầu chợt lạnh. Người đứng ngoài cửa rõ ràng là thiếu niên ôn nhu ban ngày, còn có nha hoàn của hắn. Thậm chí còn những nha hoàn cùng thiếp thất của chính mình đang đứng đó.
“Là ngươi! Cho dù ngươi là khách quý của ta, nửa đêm xâm nhập thư phòng của ta hình như không hợp quy củ lắm.” Ngải Lộc Hầu rất nhanh khôi phục sắc mặt bình thường, trấn định nói.
“Chậc, xem ra Hầu gia đang cất giấu vật gì quý giá lắm đây.” Nhược Khả Phi cười vô cùng sáng lạn, vốn chỉ là có ý định thử một phen, không nghĩ tới thật đúng là có chuyện như vậy, “Sao không lấy ra cho mọi người cùng xem để mở rộng tầm nhìn?”
“Bảo bối của ta vì sao phải lấy ra để đám người vô lễ như các ngươi thưởng thức?” Ngải Lộc Hầu cao ngạo ngẩng đầu lên, “Nơi này không chào đón các ngươi, các ngươi hiện tại cút ra khỏi bản phủ. Ngay lập tức!” Trong mắt Ngải Lộc Hầu hiện lên tia tàn nhẫn .
“Wow, thực ghê tởm! Quá tàn nhẫn!” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Tiểu Vũ. Tiếp theo là càng nhiều người đồng thời thét chói tai cùng, 喧 tạo ra một mảnh xôn xao. Còn có người đã té xỉu tại chỗ.
Ngải Lộc Hầu kinh hãi, quay đầu lại thấy cận vệ của thiếu niên ôn nhu kia đang cầm bảo bối của mình!
“Di? Làm bằng thủy tinh?” Nhược Khả Phi đầu tiên chú ý tới cái bình này là làm bằng thủy tinh. Không để ý đến Ngải Lộc Hầu đang sắp té xỉu, Nhược Khả Phi tiến lên, nhẹ nhàng sờ soạng chiếc bình, mới thất vọng nói, “Thì ra không phải thủy tinh, chỉ là một thứ gần như trong suốt thôi.”
“Trả lại cho ta!” Ngải Lộc Hầu giống như phát điên nhào đến, Diễm Diễm một cước đá bay hắn ra, Ngải Lộc Hầu ở giữa không trung đảo lộn vài vòng, bị đập mạnh vào tường, hộc ra ngụm máu tươi.
“Hầu gia!” Có nha hoàn sợ hãi kêu ra tiếng. Nhưng thị thiếp- ả tên Thủy nhi, lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngải Lộc Hầu đang bị thương nghiêm trọng .
“Chậc chậc, thật vô cùng ghê tởm .” Nhược Khả Phi phất phất tay, ý bảo Diêm Diễm đưa vật trong tay ra, “Ngải Lộc Hầu, nói đầu óc ngươi ngu si quá, ngươi ít nhất cũng biết dùng những thứ mà Vương gia ban phát mà tranh thủ thanh danh, nói ngươi thông minh quá, thì ngươi lại trúng một chiêu dương đông kích tây đơn giản nhất .”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
“Sau đó, sẽ có người nha môn đến xử lý.” Nhược Khả Phi xoay người đi về hướng cửa, kéo kéo Tiểu Vũ đang ngơ ngác “Đừng xem, đi.” Nhiều tiểu kê kê của các cậu bé có gì đáng xem?
“Nôn ~~” Tiểu Vũ lúc này vừa mới phục hồi tinh thần thì lại muốn ói. Cái bình trong tay Diêm Diễm chứa đựng tất cả đều là rất nhiều tiểu kê kê. Thật là độc ác!
“Là rượu.” Diêm Diễm mặt không chút thay đổi đưa tay mở nắp bình, ngửi ngửi.
Tiểu Vũ lại ói đến tối trời tối đất.
Nhược Khả Phi vô thanh vô tức cười, thật sự là không nghĩ tới, lời đồn không có căn cứ thế mà cũng có người tin. Vật kia dùng để tráng dương sao? . . . . . .
Vụ án giết hài nhi ở thành Bắc Hòa được phá. Không ai nghĩ đến, hung thủ lại là Ngải Lộc Hầu nhân từ yêu dân. Càng làm cho người nghe cảm thấy rợn người lại là Ngải Lộc Hầu bởi vì tuổi già sức yếu không thể sinh hoạt vợ chồng, cho nên mới đi bắt rất nhiều tiểu nam hài, dùng những tiểu kê kê của các cậu bé ngâm rượu uống, cho rằng có thể tráng dương. Mà cái gọi là ban phát lương thực kia, toàn bộ đều là của Thất vương gia phân phối đến, bị Ngải Lộc Hầu giữ lại một chút để bỏ túi riêng, dẫn đến nạn thiên tai vẫn không thể trừ được.
Trong lúc nhất thời, Ngải Lộc Hầu thành một tên đại ác nhân trong mắt dân chúng thành Bắc Hòa, mà thanh danh Thất vương gia được tôn sùng lên rất cao . Mà Ngải Lộc Hầu bị xử trí là áp đưa về kinh thành, để hoàng thượng tự mình định liệu. Hoàng thượng biết được chuyện này thì cười cười, không phát biểu gì thêm hết. Chính là đem Ngải Lộc Hầu chém đầu răn đe. . . . . .
**************
Một chiếc xe ngựa từ thành Bắc Hòa trên đường đi đến Hứa Thành .
“Sao ngươi lại tới đây?” Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân. Sáng sớm khi Cô Vân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt làm Nhược Khả Phi quả thật lắp bắp kinh hãi.
“Lo lắng cho nàng a.” Hiên Viên Cô Vân đưa tay mở chiếc biến thanh khóa cho Nhược Khả Phi, cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng. Kỳ thật, lúc Nhược Khả Phi vừa ly khai không lâu, Hiên Viên Cô Vân đã đem chuyện của mình xử lý nhanh chóng để đuổi theo.
“Đứa ngốc, có cái gì lo lắng. Ta không phải tốt lắm sao?” Nhược Khả Phi cúi đầu cười trốn tránh nụ hôn của hắn , biết rõ cổ mình sợ ngứa, vậy mà hắn lại luôn thích hôn lên đó. Ngược lại nàng, hắn hi vọng là một ngụm cắn xuống .
“Ngươi nói, chúng ta là đem đầu lưỡi con tiện nhân kia cắt đi, hay là dùng độc?” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên không khỏi thốt lên một câu.
“Cái gì?” Nhược Khả Phi xoay người lại, môi chạm vào đôi môi ấm áp của Hiên Viên Cô Vân.
Tạm thời không có gì. Hiên Viên Cô Vân cười, hôn càng mạnh thêm.