Chương 6: không miên, không ngớt

Bám vào tai hắn khẽ cắn, mặt Hiên Viên Cô Vân lộ vẻ ngạc nhiên, xoay người mở cửa, gọi hạ nhân mang tới những thứ Khả Phi cần đến. Hiên Viên Cô Vân phân phó xong, trở lại bên người Khả Phi, ôm chầm lấy nàng, mê luyến nhìn nàng nói: "Nàng muốn mấy thứ này làm cái gì? Nếu nàng ta làm ngứa mắt nàng, ta lập tức bảo người đưa nàng ta đi"

"Cần gì phải gấp?" Nhược Khả Phi mềm mại trả lời, trò chơi này về sau, bảo đảm ngươi sẽ rất thích."

Nhiều năm sau, phi tử hậu cung không biết có bao nhiêu người nguyền rủa Nhược Khả Phi vì hành động này của nàng.

Nhược Khả Phi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Cô Vân, khanh khách cười rộ lên. Hiện tại, đứa nhỏ này tiếp thu khá nhanh, dạy cái gì đều rất nhớ rõ

Rất nhanh, thứ Hiên Viên Cô Vân muốn đã được đưa đến.

Là roi với ngọn nến.

Vũ Cơ khủng hoảng nhìn những thứ trong tay Hiên Viên Cô Vân, chân đã bắt đầu sợ run.

Nhược Khả Phi mỉm cười, tiếp nhận ngọn nến trong tay Hiên Viên Cô Vân, tìm được cái đánh lửa, châm lên, chậm rãi đi tới trước mặt Vũ Cơ, rồi từ từ chuyển ra phía sau nàng ,nhẹ nhàng nhấc chân đá vào cạnh sườn nàng, Vũ Cơ kêu một tiếng, qùy gối xuống

Nhược Khả Phi vẫn như cũ, mỉm cười thản nhiên, tiềng cười từng đợt, từng đợt làm cho tim Vũ Cơ trở nên đập liên hồi.

Lúc nàng sáu tuổi, phụ thân muốn đem thân thể yếu ớt, bạc nhược của nàng giáo huấn. Muốn chính nàng phải hiểu được điều đầu tiên là phải yêu chính lấy mình.

Trương thẩm, đến lúc cuối cùng vẫn mỉm cười, đến lúc tắt hơi thở cuối cùng kia, vẫn mỉm cười nói với nàng: "Tiểu thư chết trong tay người, ta thực hạnh phúc. tiểu thư người nhất định phải sống tốt." Đơn giản, nếu nàng không giết Trương thẩm, phụ thân sẽ giết chết nàng. Sau đó, nàng ở trong phòng 3 ngày không đi ra, không uống 1 ngụm nước, không ăn 1 hạt cơm, rồi đến khi ra khỏi phòng, thì thời điểm đó nàng đã không còn " Tâm"

Nhược Khả Phi đưa chân nhấn mạnh vào mắt cá chân của Vũ Cơ, Vũ Cơ thét lớn một tiếng, muốn giãy dụa, nhưng đụng phải ánh mắt bạo ngược của Hiên Viên Cô Vân nên đành nhẫn nhịn không dám làm gì

"Đến đây." Nhược Khả Phi quay đầu, cười sáng lạng với Cô Vân, làm cho hắn thất thần

"Nhanh chút ." Nhược Khả Phi trừng mắt nhìn, Hiên Viên Cô Vân nhanh chóng tiến tới.

Nhược Khả Phi nhìn quanh nữ nhân này đánh giá, cách mặc khá lộ liễu, sa y mỏng manh làm dáng người trở nên yểu điệu, đầy đặn không thừa không thiếu. nhìn cũng biết là để dụ dỗ hắn, nhưng cũng có thể tính chính nàng nhìn cũng có hứng thú

"Xích" một tiếng, Nhược Khả Phi đưa sáp trên tay rót vào người Vũ Cơ, xuyên thấu qua sa y mỏng manh lập tức làn da trắng nõn kia nóng nổi lên một điểm đỏ.

"A..." Vũ Cơ phát ra một tiếng giống như thống khổ, lại giống như thoải mái rên rỉ.

"Ha ha." Nhược Khả Phi cúi đầu cười, giống con bướm xoay tròn ôm cổ Hiên Viên Cô Vân nói, "Dùng roi trong tay ngươi, thử một chút."

Hiên Viên Cô Vân hai mắt mông lung nhìn Nhược Khả Phi, có chút do dự xiết chặt roi trên tay .

Quỳ trên mặt đất, trong mắt Vũ Cơ lộ ra kinh hãi, không! Chưa từng có ai có thể đối xử với nàng như thế! Nam nhân này là tên đê tiện, đem nàng phủi sạch như phủi tay. Ngay cả, Thất vương gia đối với nàng sủng ái có thừa. Hiện tại, nam nhân trước mặt này..., không! Vẫn là 1 đứa nhỏ lại có thể đối với nàng như vậy! Chuyện này không phải như vậy.. Không nên, khi nàng nhảy tất cả nam nhân đều mê, muốn hôn môi nàng, tay nàng. Nàng rất mê người, Không chừng Thất vương gia còn vì nàng mà đem nữ nhân bỏ đi ( haizz, em đã bảo mà: bà này bị ngộ độc dưa bở nặng

"Ngoan, không phải sợ, đến thử xem." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng nói ở bên tai Hiên Viên Cô Vân, đưa tay cầm tay Hiên Viên Cô Vân, kéo hắn vung roi lên.

"Ba" Một tiếng vút vang lên, roi rắn chắc dừng ở trên người Vũ Cơ, lập tức nổi lên một vết máu, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Vũ Cơ.

Nhược Khả Phi nhăn mi: Kêu cũng vang thật.

Nhìn vệt máu trên người Vũ Cơ, tay Hiên Viên Cô Vân run run, môi cũng run. Có chút không thể tin nhìn chính tay mình, nhìn lại vết máu trên người Vũ Cơ, tựa hồ không dám tin là chính hắn làm ra chuyện này.

Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, Thất vương gia, nếu muốn đùa với ta, vậy liền cùng ngươi chơi đùa.( wá độc!)

Vũ Cơ đột nhiên giãy ra khỏi chân Nhược Khả Phi, hướng lại ôm chân Hiên Viên Cô Vân, khóc: "Vương gia, tha mạng, Vương gia tha cho nô tỳ ."

Hiên Viên Cô Vân sửng sốt, ánh mắt nhìn thẳng vào sa y mỏng kia làn da trắng nõn nổi vết máu. Đột nhiên, nở nụ cười, roi trong tay,càng dùng sức vô tình vút xuống.

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tràn ngập toàn bộ phòng . Nhược Khả Phi lẳng lặng ngồi ở bên giường, ăn lựu. Mỉm cười nhìn cảnh trước mắt, đương nhiên, không hề xem nhẹ ánh mắt thâm độc của Vũ Cơ kia.

Muốn báo thù? Ha ha, cũng phải nhìn ngươi còn có mạng không?. Ánh mắt của Nhược Khả Phi hướng Vũ Cơ nhắn dùm tin tức này.

Rốt cục, Vũ Cơ mình đầy thương tích, kêu không ra tiếng. Nhược Khả Phi ôm cổ Hiên Viên Cô Vân, cúi đầu nói: "Tốt lắm, ta không thích có người chết ở trong phòng chúng ta ."

Hiên Viên Cô Vân quăng roi trong tay, hung hăng ôm lấy Nhược Khả Phi. Đem môi thăm dò đến cổ Khả Phi, cắn một ngụm

. ( 1 đôi ác ma, a a!! hại nước hại dân)

"Đem nàng ra bên ngoài." Nhược Khả Phi cũng không cảm thấy cổ đau đớn, hướng Hiên Viên Cô Vân ra lệnh, "Lần khác, chúng ta lại tiếp tục chơi."

Hiên Viên Cô Vân thở phì phò, cầm cánh tay Vũ Cơ, lôi tới cửa, mở cửa, lập tức quăng người, quay lại đóng cửa liền hướng Nhược Khả Phi đi đến.

Nhược Khả Phi lớn tiếng cười, nghe ngoài phòng có người nguyền rủa nàng, lại càng cười làm càn. Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi cười càn quấy, cũng phá lên cười. Hai người cùng ngã xuống gường.

Tiếp theo, lại là liều chết quấn lấy nhau.

Không miên, không ngớt.