Chương 2: Thất Dạ Sủng Cơ

_ Hiên Viên Cô Vân chậm rãi mở dây trói cho Nhược Khả Phi. Khả Phi muốn hoạt động một chút nhưng tứ chi lại bủn rủn, phát hiện mình không có khí lực. Mà hô hấp lại càng ngày càng dồn dập, trên người cảm giác nóng bức dấy lên. _

_ Dược hiệu bắt đầu phát tác sao? _

_ Nhược Khả Phi nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt trêu tức đầy ý cười của tiểu nam nhân, giờ phút này lại cảm thấy hắn là một khối băng, có thể cho mình giải nhiệt. _

_ "Tiểu tuyết nhi, đến đây." Trên mặt Hiên Viên Cô Vân lộ ra nét cười ngả ngớn, ngồi ở bên giường ôm lấy Khả Phi. Nhược Khả Phi đột nhiên cười tà mị, nhẹ nhàng đem môi mình áp lên bạc môi của hắn, linh hoạt vươn đầu lưỡi thơm tho, ôn nhu khiêu khích Cô Vân mở miệng. Chậm rãi, cùng nhau dây dưa. Cả người Hiên Viên Cô Vân cứng đờ, tùy ý để Khả Phi trong miệng mình khuấy động _

_ Thật lâu sau,ánh mắt của Hiên Viên Cô Vân mới trầm xuống, thẹn quá hóa giận phản ứng lại. Càng hung mãnh đáp lại cái hôn của Khả Phi. _

_ Trong phòng, màn lặng yên hạ xuống, cảnh xuân trên giuờng nồng nhiệt .Ngọn nến nhẹ nhàng lay động ... _

_ Ban đêm, Hiên Viên Cô Vân ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn đầu giường, ngẩn người. Người bên cạnh đã muốn ngủ say, Hiên Viên Cô Vân quay đầu nhìn khuôn mặt điềm tĩnh bên gối, trong lòng phức tạp vạn phần. Đêm này, người bị ăn, tịnh thân chính là mình! Nếu không phải tuyết trắng sàng đan thượng đỏ sẫm, bản thân thực hoài nghi người trước mắt có thực là :Doãn Tuyết Phi (người mà khả phi xuyên không vào), tiểu nha hoàn ôn nhu, điềm tĩnh. Vừa rồi nhiệt tình cùng thuần thục, làm cho hắn, muốn ngừng mà không được, Này!! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? _

_ Tuy rằng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hiên Viên Cô Vân cũng hiểu được một chút.: Tiểu nha hoàn trước mắt không tài nào bỏ được _

_ Nhược Khả Phi cảm thấy thân mình rất suy nhược, xong việc mà mỏi mệt không chịu nổi, rốt cục nặng nề ngủ. Trong mộng, tựa hồ nhớ tới lúc mình gần tròn 18 tuổi. Cũng là năm ấy, phụ thân tìm hai mỹ nam tử dạy dỗ chính mình chuyện phòng the. Từ xưa đến nay ở gia tộc Nhược thị, ở thời điểm trưởng thành, đều đã có chuyên gia đến phụ đạo việc này . _

_ Dạy dỗ cái gì? Nhược Khả Phi mơ hồ nhớ tới, nam nữ hoan ái vốn là thiên kinh địa nghĩa( chuyện rất bình thường). Muốn bình tĩnh học được cần có tình yêu. Mà người thừa kế Nhược gia , thì không cần loại tình yêu sa sỉ này. _

_ Phụ thân, người có yêu mẫu thân sao? Nhược Khả Phi ở trong mộng đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đau khổ tột cùng của mẫu thân. Mẫu thân yêu phụ thân, vậy phụ thân yêu mẫu thân sao? _

_ Hiên Viên Cô Vân quay đầu nhìn đến Doãn Tuyết Phi kia đang nhíu chặt lông mi, dường như cái miệng nhỏ nhắn giật giật. Nàng, ở trong mộng lo lắng chuyện gì sao ? Hiên Viên Cô Vân nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng xoa mày liễu của Khả Phi. Trong mộng, Khả Phi cảm giác được không thoải mái, không khỏi "ưm" 1 tiếng, dọa Hiên Viên Cô Vân (anh này nhát như cáy. Nhưng mà chỉ bị jờ thui sau anh tàn ác lắm >.

_ Thật lâu sau, Doãn Tuyết Phi không có động tĩnh gì. Hiên Viên Cô Vân quay người, cẩn thận quan sát hình dáng người bên cạnh: mày liễu thanh cao, môi nhỏ, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng. Dung hợp cùng một chỗ quả là hấp dẫn ko nói lên lời. Lúc trước, phụ vương bắt hắn tuyển khai bao nha hoàn, vì vậy mới chọn nàng. Không nói gì lực hấp dẫn, nhu thuận văn tĩnh. Nhưng lúc nàng nghe được bị tuyển vì khai bao nha hoàn thì tràn đầy kháng cự. Cho nên mới phải dùng dược, tối nay chủ động biểu hiện lại làm cho chính hắn nghi hoặc vạn phần. Rốt cuộc, người nào mới là sự thật? _

_ Nhẹ nhàng giúp Doãn Tuyết Phi ngủ say, Hiên Viên Cô Vân trong lòng có cảm giác kì quái, thực sự là đệ nhất mỹ nhân. _

_ Đêm dài, Hiên Viên Cô Vân cũng chầm chậm ngủ. _

_ Hôm sau, lúc Nhược Khả Phi tỉnh dậy là lúc bên người không thấy bóng Hiên Viên Cô Vân. Nhìn bên cạnh giường trống rỗng cùng với trên sàng đan trắng như tuyết có một vệt máu đỏ thẩm chói mắt, Nhược Khả Phi duỗi người, cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt hạ thân truyền đến từng đợt đau làm nàng nhíu mày. Làm chuyện "người đời" mà hôm qua đúng là ép buộc người mà! _

_ Đột nhiên, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, hé lộ 1 khuôn mặt trẻ con. Nhìn thấy Nhược Khả Phi tỉnh lại, tức khắc tiến vào cung kính nói: "Phu nhân, nô tỳ tới hầu hạ người . _

_ Nhược Khả Phi nhìn nha hoàn trứoc mặt cho rằng là một tiểu nha đầu khóe miệng nhếch lên lộ ý cười mà không dễ phát hiện là cười. Nàng ta xưng hô với mình là phu nhân! Nói cách khác, chính nàng cùng tiểu vương gia nên địa vị có chút khác biệt _

_ Nam nhân đệ nhất nữ nhân luôn nhớ mãi không quên, không phải sao? _

_ Thế giới xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, người không quen biết. Tư tưởng rất nhanh bình bĩnh, nàng sẽ lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng ở chung quanh, bao gồm cả người. Đây là phụ thân lúc năm tuổi đã giáo huấn _

_ Mà chính nàng, tựa hồ đem điều phụ thân dạy cho mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. _

_ "Vậy, lại đây giúp ta mặc quần áo đi." Nhược Khả Phi ngồi ở trên giường, nhợt nhạt vô hại mỉm cười nhìn nha hoàn trước mắt đang run rẩy, ngượng ngùng bổ sung nói, "Ta cả người mềm không có khí lực." _

_