Chương 15: Cầu Vương gia thành toàn cho tiểu nữ.

Quỳ trên mặt đất, hai người nhìn Hiên Viên Cô Vân đi vào đại sảnh, không đợi quản gia mở miệng bẩm báo, đã nằm úp xuống đất, trong miệng bắt đầu hô to: “Tạ Vương gia đại ân.”

Hiên Viên Cô Vân nhăn mi, không kiên nhẫn nói: “Chính là việc nhỏ.” Hắn hiện tại thầm nghĩ đem việc này giải quyết cho nhanh chóng, sau đó trở về cùng tiểu Phi nhi đem chuyện vừa rồi làm tiếp.

“Khởi bẩm Vương gia, hai vị này nói là…” Quản gia đang chuẩn bị giải thích.

“Vương gia.” Cha của nữ tử ngẩng đầu, “Thảo dân cha và con gái hôm nay được Vương gia giải cứu, đại ân đại đức nghĩ đến muốn báo đáp, sau tiểu lão nhân nghe được Vương gia ở tại phủ vốn định ngày sau hồi báo, nhưng tiểu nữ lại nói nàng nguyện ý lấy thân báo đại ân của Vương gia! Vừa lúc tiểu nữ cũng đến tuổi kết hôn, không dám trèo cao, là nô tỳ hay thị thiếp tùy vương gia định đoạt. mong Vương gia thành toàn!”

Lời nói vừa dứt, Nhược Khả Phi được Tiểu Vũ giúp đỡ chậm rãi đi vào đại sảnh, đứng phía sau Cô vân.

Hiên Viên Cô Vân nghe xong lời này, nhìn đến Nhược Khả Phi tiến vào, sắc mặt liền thay đổi.

Nhược Khả Phi từ đầu đến giờ vẫn thản nhiên mỉm cười, không nói một lời, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh. Nhẹ tay khinh khoát lên trên vai Hiên Viên Cô Vân, giống như một tiểu con dâu thảo hiền.

“Vương gia, tiểu nữ tên gọi là Hồng Vân, năm nay vừa mới mười sáu, mặc dù đi theo tiểu lão phiêu bạc bên ngoài nhiều năm nhưng tiểu lão thề nàng tuyệt đối là nữ nhân vẹn toàn, giỏi nữ công gia chánh! Vương gia, Hồng Vân khéo tay giỏi thêu thùa, biết âm luật có thể chơi đàn tỳ bà, Vương gia đem nàng giữ ở bên người cũng có thể giải buồn, Vân Nhi nhu thuận, tuyệt đối sẽ không chọc Vương gia mất hứng. Vân Nhi, mau, mau dập đầu tạ Vương gia, cầu Vương gia thu lưu ngươi!” cha nữ tử liên tục thúc giục nữ nhi.

“Vương gia, Vân Nhi cầu Vương gia giúp bảo trong sạch, cuộc đời này thề nguyện đi theo Vương gia, ở bên người trải giường đắp chiếu bưng trà hầu hạ Vương gia, cầu Vương gia thu lưu.”

Cô nương Hồng Vân ngẩng đầu, nhìn Vương gia đang nhìn nàng, mặt ửng hồng liền cúi đầu .

“Cầu Vương gia thành toàn cho tiểu nữ.” Càng nói càng tế nhị, có vẻ thẹn thùng.

Nhược Khả Phi vẫn là không nói một lời, chỉ mỉm cười. Đáy mắt không có một tia gợn sóng.

“Khụ…” Rõ ràng Nhược Khả Phi chưa lên tiếng, nhưng Hiên Viên Cô Vân lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé đặt trên vai mình giống như bàn ủi nóng bỏng, làm cho hắn bất an: “Bổn vương không cần các ngươi báo ân, hôm nay việc này đối bổn vương mà nói cũng là một cái nhấc tay. Tâm ý của ngươi và con gái ngươi bổn vương tâm lĩnh, quản gia, chuẩn bị chút tiền đưa…”

“Vương gia, Vương gia! Ngài nghe tiểu lão nói, ngài nghe tiểu lão nói.” Cha của nữ tử nóng nảy, bước lên, “Vương gia, tiểu lão tuổi tác đã cao lại phiêu bạc bên ngoài vô cư, vô định, tiểu nữ theo tiểu lão… việc hôm nay thật kinh khủng, Vương gia, tiểu lão cầu ngài, cầu ngài thu lưu tiểu nữ! Tiểu lão không muốn Vân Nhi đi theo thật tội nghiệp. Không phải tiểu lão khoe khoang, Vân Nhi trẻ tuổi lại mạo mỹ, dọc đường có rất nhiều người chú ý nàng, Vương gia, cầu ngài thu lưu tiểu nữ, cũng cho tiểu nữ một nơi tốt để an thân…”

Hiên Viên Cô Vân mặt lạnh nhìn xuống dưới, nhẫn nại ko nói gì.

Hồng Vân trẻ tuổi mỹ mạo, nàng thật không ngờ Vương gia lại cự tuyệt nàng, đôi mắt lập tức liền đỏ.

“Vương gia, tiểu nữ tự biết không thể trèo cao, chỉ cầu Vương gia đem tiểu nữ giữ ở bên người, hầu hạ phu nhân. Phu nhân nếu là ghét bỏ, chỉ là nha đầu nhóm lửa, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Hồng Vân mắt đẫm lệ nhìn Khả Phi.

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nam nhân nhìn đến tâm đều đã hòa tan.

Trong đại sảnh ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nhược Khả Phi, tựa hồ đều suy nghĩ chờ đợi nàng trả lời.

Nhược Khả Phi ha ha khẽ cười nói: “Cái này ta không làm chủ được, hết thảy mặc cho Vương gia phân phó.”

Hiên Viên Cô Vân sắc mặt bất động, trong lòng nói thầm, lời này nói thật đúng là tốt, vậy sao tay trên lưng hắn liên tục hạ thủ, da thịt đau nhức, việc này là chuyện gì?

Hiên Viên Cô Vân tận lực giữ vẻ mặt ôn hoà nhìn hai người quỳ trên đất nói: “chuyện của cha con ngươi bổn vương đã hiểu, tâm ý các ngươi bổn vương cũng đã lĩnh, nếu các ngươi lo lắng chuyện tình phiêu bạc, như vậy đi, bổn vương dặn quản gia tìm cho các người một nghề ở trong thành để làm, thế nào? Cứ quyết định như vậy, quản gia, theo bổn vương phân phó mà làm việc!”

Dứt lời, sẽ đứng dậy lôi kéo Khả Phi khỏi đi.

Người quỳ thấy Vương gia nóng nảy muốn dời đi.

Quản gia cung kính trả lời : “Dạ.” …