Ngụy Oánh biết hắn, đây là Vương Nghị con trai duy nhất của Vương gia hàng xóm. Nàng đã thấy hắn khi lần đầu chuyển đến đây.
Ngụy Oánh và Vương Nghị kia nhìn nhau một chút, cảm thấy ánh mắt của người kia khiến mình có chút không thoải mái nàng liền quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Chỉ là nàng chưa đi được bao xa, bỗng nhiên cảm thấy cái mông của mình tê rần.
Giống như bị thứ gì đó đập một cái.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một viên đá vụn dính đầy bùn đất rơi trên mặt đất chậm rãi lăn đi.
Ngụy Oánh cảm giác mông mình đau rát, nàng nhìn về phía Vương Nghị. Thấy hắn đắc ý nhe răng cười một cái, giơ tay mở năm ngón tay ra, cố ý bóp bóp.
“Lớn, ha ha ha, thật lớn!” Hắn nhếch mép cười nói.
Ngụy Oánh vừa thẹn vừa xấu hổ, nàng vội vàng tiến về phía trước, cố gắng tránh xa hắn.
Đây không phải lần đầu tiên, nàng mới tới một nơi lạ lẫm, cũng không dám tùy tiện gây phiền phức, cho nên cũng không nói gì.
Nghe đệ đệ nói, nơi này nằm gần Thiên Ấn môn, bên cạnh còn có đại môn phái. Không giống với Phi Nghiệp thành xa xôi kia, đi đâu cũng phải cẩn thận.
Cho nên, nàng cố nén sự giận dữ trong lòng, cúi đầu chạy về phía trước.
“Lớn lớn lớn ha ha ha.” Sau lưng giọng nói kia vẫn tiếp tục truyền đến.
Lúc này một nam tử trung niên tay cầm tẩu thuốc đi tới bên cạnh Vương Nghị, người này mỉm cười vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng không ngăn cản thay vào đó là cùng đứng nhìn Ngụy Oánh, phát ra tiếng cười có chút mơ hồ.
“Đi, về ăn cơm.” Nam tử trung niên vỗ vỗ Vương Nghị lần nữa, sau đó hai người quay lại đi về phía sân.
Nhưng sau khi quay lại, cả hai người đều đập đầu vào tường.
Không, đó không phải là tường, mà là ngực của một nam nhân.
Một nam tử khôi ngô vạm vỡ cao một mét chín, với phần trên cơ thể để hở và bắp thịt cường hãn, đang cúi đầu nhìn bọn họ.
Nam tử cơ thể thể cường tráng, lớn bằng hai người bọn họ cộng lại.
Khi hai phụ tử Vương Nghị đụng đầu vào ngực nam tử kia thì bị bắn ngược về chỗ cũ, lập tức đầu óc có chút choáng váng.
“Lớn không?” Nam tử kia hỏi.
“Lớn, ha ha ha.” Vương Nghị nở nụ cười đần độn. “Thật lớn!”
“Ta cho ngươi lớn!”
Phốc!
Nam tử kia mạnh tay tát vào mặt hắn một cái. Khuôn mặt hắn biến dạng, chảy nhiều máu, còn miệng thì văng ra mấy chiếc răng.
Chưa đợi Vương Nghị ngã xuống, nam tử kia mạnh tay túm lấy mái tóc dài của hắn, kéo hắn lại và nhấc đầu gối lên đánh hắn.
Phụt!
Vương Nghị hét lên tại chỗ, uốn lượn người lại như con tôm, ngã trên mặt đất.
Mặt hắn sưng lên như cái bánh bao, nửa khuôn mặt trở nên chật ních.
Nam tử mạnh mẽ tóm lấy hắn.
“Hiện tại ngươi lớn hơn so với ta.”
Hắn ném Vương Nghị sang một bên rồi nhìn về phía phụ thân của Vương Nghị sắc mặt đang tái nhợt.
“Ta có quen với người nội viện Thiên Ấn môn! Ngươi dám đánh ta!!?” Vương Nghị tranh thủ thời gian nói to.
"Đừng kêu nữa." Nam tử kia lãnh đạm nói, “Ta chính là người nội viện.”
Hắn nắm lấy cổ áo của đối phương, kéo người qua bắt đầu đánh.
Hiện tại thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, trong người có ba môn công pháp Tam huyết, lại còn toàn bộ đều tập trung rèn luyện hai tay: Quyền, chưởng, chỉ.
Ba đạo khí huyết tập trung hóa thành kình lực, đem hai tay hắn cường hoá đến trình độ mà hắn không thể nào đánh giá được.
Hắn chỉ biết, bây giờ tổng lượng khí huyết của mình đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc mới đột phá.
Ít nhất là gấp ba lần so với thời điểm đó.
Tuy rằng dựa theo chân công luyện pháp, những khí huyết hỗn độn này sẽ gây ảnh hưởng đến đột phá cửa ải sau này. Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại cùng cấp bậc trở xuống hắn mạnh hơn những người khác.
Sau một trận loạn đánh trên đường, Ngụy Hợp đem phụ tử Vương Nghị đánh cho không thể nhúc nhích. Bọn họ nằm thoi thóp, cả người đều sưng thành thịt lợn, lúc này tâm tình mới tốt hơn một ít.
Sau khi buông hai người ra, Ngụy Hợp nhìn xung quanh một chút, thấy những dân trấn đi ngang qua đều vội cúi đầu, không dám nhìn mình.
Cách đó không xa một số, một số người lén lút nhìn vào đây qua các khe nứt trên cửa sổ và cửa ra vào.
Nhưng không ai đứng ra bênh vực kẻ yếu.
“Ngươi...ngươi chờ đó, ta trở về sẽ gọi người đến đánh chết ngươi!!” Trên đất phụ thân Vương Nghị đe dọa.
“Đánh chết ta?” Ánh mắt Ngụy Hợp hung quang lóe lên, tay tóm chặt tên này, răng rắc một tiếng giòn vang.
Tay hắn tốc độ cực nhanh, loạch xoạch mấy cái. Đã bóp gãy cánh tay kia, sau đó là hai chân.
Phụ thân Vương Nghị điên cuồng kêu thảm, vùng vẫy nhưng lại không cách nào thoát khỏi tay Ngụy Hợp.
Vương Nghị ở bên cạnh sợ đến muốn tiểu ra quần, cứ co rút lại, trốn trong góc không dám nhúc nhích.
"Được rồi. Đến nói cho ta biết, ngươi muốn tìm ai trong nội viện đến đánh chết ta? Ta nhìn xem có biết ai hay không.” Ngụy Hợp đem người vứt trên mặt đất, mỉm cười nói.
Hắn đã điều tra mối quan hệ giữa những người hàng xóm xung quanh, tỷ phu của Vương Nghị xác thực có quen người của Thiên Ấn môn, nhưng chỉ là người ngoại viện.
Trên thực tế, nhiều người ở Thiên Ấn trấn này, đều ít nhiều có quan hệ đến Thiên Ấn môn.
Nhưng quan hệ cũng chia mạnh yếu.
Ngoại viện Thiên Ấn môn và nội viện, hoàn toàn là hai phạm trù khác nhau.
Ngoại viện chỉ có thể xem như là đệ tử dự bị, còn nội viện chính là chân chính thẳng đến tầng thứ Thiên Ấn Cửu Tử.
Nội viện cộng lại, cũng chỉ xấp xỉ một trăm người. Chỉ riêng ngoại viện, hàng năm lưu lượng người ra ra vào vào, cũng không dưới mấy trăm người.
Không cần biết ngoại viện thay đổi như thế nào, đệ tử của chín đại biệt viện ở nội viện vẫn luôn như đá ngầm, không chút thay đổi.
Cho nên, địa vị cả hai hoàn toàn không giống nhau.
Phụ thân của Vương Nghị đau đến không nói nên lời, nằm trên mặt đất khóc lóc.
Ngụy Hợp cũng lười để ý tới người này, đi tới trước mặt Vương Nghị phế bỏ hai tay hắn.
Lúc này mới hài lòng rời đi, đuổi theo hướng của Ngụy Oánh.
Ngụy Oánh cũng không đi quá xa, nàng dùng một tay ấn váy vào mông rồi dùng sức lau chùi.
Nhưng vết bùn cuối cùng cũng không thể lau hết.
“Tỷ.” Ngụy Hợp từ phía sau gọi nàng.
Ngụy Oánh giật mình một cái, xoay người nhìn về phía Ngụy Hợp. “Sao đệ về sớm như vậy?” Nàng cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
“Hôm nay vào nội viện, không có gì nên ta về sớm một chút cùng với tỷ cùng nhau ăn mừng một chút.” Ngụy Hợp cười nói.
“Vậy à, ta phải đi mua thức ăn đây. Đồ ăn còn chưa mua, đệ về nghỉ trước chờ, ta sẽ về ngay. Nhanh lắm.” Ngụy Oánh cấp tốc nói.
“Không sao, ta đi cùng tỷ.” Ngụy Hợp cười cười nói, hoàn toàn không đề cập tới việc bùn dính phía sau Ngụy Oánh.
Áo khoác hắn đang quấn trên eo mình, lúc này hắn lấy xuống phủ lên người Ngụy Oánh, để che đi vết bùn.
“Tỷ nhìn tỷ đi. Ra sớm như vậy, cũng không mặc nhiều áo, thời tiết càng ngày càng lạnh.”
“Sao đệ không mặc áo, còn ở trần nửa người.” Ngụy Oánh phản bác.
“Ta luyện võ, nên tự nhiên phải khác.” Ngụy Hợp buộc áo khoác và thắt lưng cho nàng. Lúc này nhìn qua giống như đang khoác một chiếc áo choàng ngắn.
Ngụy Oánh đột nhiên phản ứng lại, nàng biết vết bùn trên người mình đã bị đệ đệ phát hiện. Sau đó nàng hiểu được tâm tư của đệ mình, lúc này nàng nhìn Ngụy Hợp.
“Đi, chúng ta về thay quần áo.” Nàng dứt khoát quyết định, tạm thời không đi mua thức ăn.
“Vừa rồi không cẩn thận bị ngã, người còn bị bẩn, bị phát hiện rồi sao?” Nàng cố ý tự mình nói ra, còn nở ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Đây không phải là miễn cưỡng, mà chỉ cần đệ đệ nàng quay lại, nàng sẽ thực sự cảm thấy an tâm.
Ngụy Hợp cũng không vạch trần.
Hai người đi về, rất nhanh đã về đến nhà. Sau đó cũng không đi mua thức ăn, lấy thức ăn thừa còn ở nhà làm một bữa.
Ăn uống xong, Ngụy Hợp cầm một quyển sách nhỏ ngồi trong sân, vừa nghe tiếng khóc than sát vách như có như không, vừa chậm rãi xem nội dung trong sách.
Trong sách có giảng giải chi tiết nên làm gì sau khi tiến vào Tam huyết và làm sao lấy khí huyết hóa kình.
Khí huyết dựa theo công pháp, sau khi đạt đến Tam huyết, sẽ phân hóa thành Ấn huyết.
Ấn huyết khác nhau, kình lực sinh ra cũng khác nhau.
Đây là trường hợp của Phúc Vũ Tụ Vân công.
Trên sách này ghi chép chính là tầng thứ nhất: Làm sao để đem khí huyết Phúc Vũ Ấn, diễn sinh cường hóa, lớn mạnh, mãi đến tận trải khắp toàn thân.
Khi toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới trừ thất khiếu ra, còn lại đều là khí huyết Phúc Vũ Ấn, thì khi đó là đệ nhất cảnh đại thành.
"Chẳng trách cảnh giới Luyện Kình này, thực lực chênh lệch lớn như vậy.”
“Theo lời của Khổng Nhiễm sư huynh nói trước đó, nếu kình lực luyện ra mà yếu, thì sau khi đạt Luyện Kình cũng chỉ là phế vật. Cho dù kình lực trải rộng toàn thân nhưng nếu quá yếu, thì ngay cả một ít võ giả Tam huyết mạnh hơn một chút cũng không thể đánh bại được."
“Người ta một quyền kình lực đánh tới, kình lực của ngươi quá yếu chính là không ngăn được, cho dù có thể trải rộng khắp toàn thân, cũng vô ích.”
Ngụy Hợp trong lòng đã hiểu rõ.
Sau tất cả, cơ thể con người là một cấu trúc vô cùng tinh vi và phức tạp, với rất nhiều điểm yếu gây trí mạng.
Nếu chỗ yếu là kình lực không ngăn cản được công kích của đối phương, vậy kình lực trên người có nhiều thì cũng vô dụng.
Người ta trực tiếp đả kích trí mạng liền xong việc.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi lật sách xem làm sao để luyện khí huyết trải rộng toàn thân.
Phần này đã được viết rõ ràng trong sách.
'Khí huyết bộc phát, ngưng tụ và Luyện hóa ấn, toàn lực thúc dục, cuối cùng dung hợp với dược dẫn, có thể tăng lên nhanh chóng. '
“Luyện hóa ấn kết hợp với dược dẫn để đẩy nhanh quá trình chuyển hóa khí huyết. Phương pháp này ngược lại rất đơn giản.”
Ngụy Hợp đưa mắt nhìn phương pháp Luyện hóa ấn trên sách.
Dấu tay có chút quái dị. Hai ngón út chạm nhau, hai ngón cái cũng chạm nhau, ở giữa ba cặp đốt ngón tay đối diện nhau.
Chỉ là trên sách còn nói thêm, nếu như có điều kiện, nhất định phải dùng dược dẫn có tính chất tương ứng rồi lập tức vận công sau đó dùng Luyện hóa ấn để tiêu tan khí huyết.
Ấn huyết được luyện theo cách này, có nền tảng vững chắc hơn và dễ dàng đột phá hơn.
“Dược dẫn chính là thịt Thanh Ngư. Thứ đó có thể không rẻ."
Ngụy Hợp trong lòng thở dài.
"Nên nghĩ biện pháp kiếm tiền."
Hắn suy tư một lát.
Thái Châu này cùng Vân Châu không giống, ở đây không có nhiều sơn tặc, muốn kiếm tiền rất khó.
Hơn nữa, ở đây luyện võ đã trở thành một trào lưu, còn có rất nhiều cao thủ. Lỡ như gặp phải chuyện khó giải quyết thì phiền toái.
Trước đó trong thời gian nhàn rỗi Ngụy Hợp cũng đã thăm dò xung quanh.
Phụ cận Thiên Ấn môn tuy có núi rừng, nhưng dã thú bên trong rất hiếm, không chừng đã bị một lượng lớn võ giả săn bắt từ lâu.
“Xem ra, vẫn phải đi con đường chính đạo.” Ngụy Hợp nghĩ đến lợi thế của chính mình.
Ưu thế của hắn chính là chiến đấu cùng cấp bậc, hẳn tính là mạnh. Ngoài ra còn đối với độc có nghiên cứu và hiểu biết không ít.
“Có thể hỏi Dương Quách, tên đó có vẻ rất giỏi kiếm tiền.” Ngụy Hợp đột nhiên phát hiện, chính mình vừa đi chính đạo liền không biết làm sao kiếm tiền.
Trước đây hắn có thể giúp nhưng bây giờ thì hoàn toàn vô dụng.
Bởi vì hắn không phải cần ít tiền, mà là cần rất nhiều tiền.
"Thiên Ấn môn nội viện đệ tử không nhiều, thực lực của mỗi người cũng không tệ, kém nhất cũng là Tam huyết. Có lẽ có thể bắt đầu từ hướng này.”
Ăn cơm xong, Ngụy Hợp bồi tiếp nhị tỷ hàn huyên một lúc. Sau đó, lại đi vấn an nhà phụ tử Vương gia, xác định hai người hoàn toàn sợ hãi. Lúc này Ngụy Hợp mới đi đến Thiên Bức Thủy Tạ tìm được Dương Quách.
“Kiếm tiền?” Dương Quách đang ở trong phòng, nơi Khổng Nhiễm sư huynh kiểm tra võ đạo lúc trước.
Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, có chút lười biếng ngáp dài.
"Việc ta đang làm là kiểm tra khảo hạch cho người mới nhập môn, ngươi có muốn tới thử không?"
“Ta mới vào nội viện, hẳn là còn chưa đủ." Ngụy Hợp lắc đầu.
“Cũng đúng. Công việc này yêu cầu thấp nhất là Tam huyết đỉnh phong, ta cũng là mới đạt đến yêu cầu này.” Dương Quách gật đầu.
Nàng nghĩ nghĩ: “Trên thực tế, nội viện chúng ta muốn kiếm tiền thì cũng dễ dàng. Dù sao cũng là võ giả Tam huyết Khí Huyết, không phải ở đâu cũng có. Chỗ ta có một ít việc, có thể cho ngươi tùy ý lựa chọn."
“Đa tạ.” Ngụy hợp lấy lại tinh thần.
"Một là quan phủ địa phương thuê người tuần tra, nhiệm vụ là duy trì trị an. Có độ nguy hiểm nhất định, dù sao có khi phải giao thủ với kẻ liều mạng. Thỉnh thoảng, còn có thể gặp phải những nhân vật hung ác, có thực lực mạnh hơn bản thân ngươi rất nhiều. Vì vậy, thù lao rất cao.”
“Nhưng bọn họ không dùng kim phiếu để trả thù lao, mà là trực tiếp đưa thịt dị thú khô cho ngươi. Có cái gì cho cái nấy, ngươi còn phải cầm đi bán, rồi mua lại thịt dị thú trong biệt viện.” Dương Quách giới thiệu.
“Còn nữa không?”
"Còn có chính là hoàn thành một ít nhiệm vụ do các trưởng bối trong môn phái phát ra, có thể thu được một ít thù lao. Không sánh bằng phía trước nhiều, nhưng chỗ tốt là có thể ở trước mặt các trưởng bối để lại một ít ấn tượng tốt.” Dương Quách tiếp tục nói.
“Thứ ba, chính là các phú hộ, đại hộ, gia tộc ở phụ cận đến lưu lại một ít nhiệm vụ thuê người làm. Độ khó lớn nhỏ khác nhau, ngươi có thể đến lãnh sự để hỏi."
Ngụy Hợp im lặng, những phương pháp kiếm tiền này cần một chu kỳ quá dài.
Hắn muốn hỏi, là có con đường tắt nào để kiếm tiền nhanh một chút không?