Trong tổng môn Thiên Ấn môn, xuyên qua đại sảnh, có một nơi rất đặc biệt, gọi là Thiên Bức thủy tạ .
“Bức” trong Biên bức, là phúc , mang ý nghĩa cầu phúc.
Ở cạnh Thiên Bức thủy tạ, phía bên kia của Thiên Ấn trì có một võ đạo tràng lát đá trắng. Ở đó là nơi các đệ tử tu luyện.
Ngụy Hợp vừa đi ra sân, đã nhìn thấy Thiên Ấn trì và Thiên Ấn trấn ở đối diện.
Ở ngoại viện này, năng lực của hắn cũng thuộc loại tốt.
Phần lớn người ở ngoại viện đều là người mới, chỉ có một số ít đã từng luyện qua võ nghệ, nhưng khí huyết cũng chỉ dừng ở Nhất huyết Khí Huyết hoặc Nhị huyết Khí Huyết.
Cũng có người Tam huyết, nhưng không nhiều.
Thêm hắn nữa là có gần trăm người ở ngoại viện, nhưng cũng chỉ có khoảng mười người đạt được Tam huyết ở công pháp khác.
Ở đây chỉ nhìn tu vi Tỏa Tâm Ấn, một khi đột phá được Tam huyết của Tỏa Tâm Ấn thì sẽ vào nội viện.
Ngụy Hợp hít sâu một hơi, bắt đầu đứng thẳng người, hai tay chắp trước ngực.
Tỏa Tâm Ấn là một công pháp vô cùng kỳ diệu. Nó thông qua phương thức rèn luyện khí tức khí huyết vô cùng phức tạp, có thể khiến khí huyết của người luyện biến hóa kỳ diệu.
Ngụy Hợp xòe mười đầu ngón tay, sau đó dùng lòng bàn tay kia đè lại, cảm nhận được trong lòng bàn tay truyền đến tiếng mạch đập nhẹ nhàng.
Lập tức hắn bắt đầu đọc khẩu quyết.
Khẩu quyết ban đầu chậm rãi, sau đó càng lúc càng trầm thấp, rồi từ từ trở thành một dạng nhịp điệu.
Nhịp điều này bắt đầu ảnh hưởng đến khí huyết trong cơ thể Ngụy Hợp, hắn cảm nhận được mạch đập khi nặng khi nhẹ ở trong lòng bàn tay.
Từ ngón út đến ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, cuối cùng là ngón cái.
Từng nhịp đập như truyền lực lượng, dồn hết sức vào hai ngón tay cái.
Hai ngón tay cái dần dần trở nên đỏ chót, thậm chí hơi biến thành màu đen.
Phốc!
Bỗng nhiên Ngụy Hợp cảm thấy hai ngón tay cái khẽ run lên. Chẳng lẽ do lượng lớn khí huyết đều tập trung ở đây, khiến cả ngón tay trở nên nóng rát?
Khẩu quyết trong miệng vội vàng thay đổi.
Hai tay thay đổi, mười ngón tay giao nhau, hai ngón cái dựng thẳng lên, kề sát lồng ngực.
Dần dần, ngón cái càng ngày càng nóng, màu cũng càng ngày càng đậm hơn.
'Phốc' một tiếng trầm, dường như có thứ gì đó đang ngưng tụ trên ngón tay cái.
Một lượng lớn khí huyết lại quay ngược trở về toàn thân. Ngụy Hợp chậm rãi dừng lại khẩu quyết, nhìn về phía hai tay.
Ngón tay cái của hắn lúc này một màu đen kịt.
“Rốt cuộc cũng phá rồi.” Ngụy Hợp có hai công pháp đạt đến Tam huyết, đối với kình lực lý giải rất thấu triệt
Hơn nữa ngộ tính của hắn không thấp, nửa năm công phu cũng đủ để hắn đem Tỏa Tâm Ấn luyện đến Tam huyết.
“Tam huyết đã thành, vậy thì nên vào nội viện thôi, nếu không thì chỉ có cạp đất để ăn.”
Khoảng thời gian này, hắn ở ngoại viện vẫn luôn phải dùng đến tiền tiết kiệm của mình, ở đây cái gì cũng phải bỏ tiền mua.
Kim phiếu dùng để mua những thứ khác vẫn còn chịu được, một lượng kim phiếu là có thể mua được khá nhiều rồi. Nhưng nếu mua thịt dị thú, thì chẳng khác gì giật gấu vá vai cả.
Ngụy Hợp tiêu hao số kim phiếu cuối cùng, lại tích lũy đủ năng lượng cho Phá Cảnh Châu lần nữa, cũng chỉ trong vòng bốn tháng.
Thời gian còn lại hắn hoàn toàn không có thịt dị thú để ăn, chỉ có thể tích lũy bằng các loại thức ăn bình thường hằng ngày.
Tốc độ chậm đến mức khiến người ta không chịu được.
Cũng may, bây giờ đã phá được rồi.
“Ta đoán ngươi cũng sắp luyện thành, lần trước gặp thì ngươi cũng chỉ còn thiếu một bước.”
Một tiếng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ngụy Hợp.
Người đến là một tiểu cô nương vóc người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, mái tóc dài buộc đuôi ngựa sau lưng, trên người mặc một bộ y phục đỏ lộ ra vóc người cằn cỗi.
Là nữ tử đã tiếp đón Ngụy Hợp khi đến đây, Dương Quách.
Bây giờ Dương Quách đã là nội viện đệ tử, người tiếp đón ở đại sảnh đều là những tinh anh ngoại viện.
Một mặt là vì tinh anh có thực lực mạnh hơn một chút, có thể ứng phó kịp nếu gặp tình huống bất ngờ.
Mặt khác thì đây cũng coi như một hình thức rèn luyện, có thể giúp các đệ tử suốt ngày khổ tu có chút kinh nghiệm lịch duyệt.
Những nhiệm vụ này ở Thiên Ấn môn không ít, nhiệm vụ tiếp đón chỉ là một trong số đó.
“Đã lâu không gặp.” Ngụy Hợp quay người mỉm cười nói.
“Không phải mấy hôm trước mới gặp sao?” Dương Quách im lặng nghĩ.
“Nếu ngươi tò mò, thì ta nói cho ngươi nghe, các sư huynh sư tỷ trong nội viện rất dễ nói chuyện.” Dương Quách mỉm cười, “Nội viện đối với đệ tử quản hạt lỏng lẻo nhất, là Đại viện, Nhị viện và Lục viện.”
Nàng nói xong lại có chút ngạc nhiên.
“Mọi người đều muốn được vào biệt viện tốt nhất, sao ngươi lại tìm biệt viện không quan tâm đến việc dạy dỗ đệ tử như thế?”
Nàng lại nhìn quanh một chút:“Đừng nói là ta nói nhé, bất quá tình huống của chín đại biệt viện không giống nhau.”
“Ta thích yên tĩnh tự luyện tập.” Ngụy Hợp trả lời.
“Được rồi.” Dương Quách lười nói tiếp đề tài này, “Bao giờ ngươi định vào nội viện?”
“Bây giờ đi. Việc này không nên chậm trễ.” Ngụy Hợp chưa bao giờ trì hoãn thời gian.
---
Tam viện, Vạn Thanh viện.
Trong Thiên Ấn Môn, ngoại trừ chủ thể là Thiên Bức thủy tạ ở bên ngoài, còn lại phần lớn kiến trúc nằm rải rác xung quanh Thiên Ấn trì.
Tổng cộng có thể chia thành mười khu vực.
Trong đó Vạn Thanh viện là nơi do một người trong Thiên Ấn Cửu Tử - Vạn Lăng nắm giữ.
Trong Thiên Ấn Cửu Tử, Vạn Lăng thực lực không mạnh, danh tiếng không lớn, lại là do tám người còn lại giúp đỡ.
Nhưng ở chỗ nàng không giống với tám chỗ còn lại, nàng có một nữ nhi rất đẹp, tên là Vạn Thanh Thanh.
Vạn Thanh Thanh không chỉ xinh đẹp, võ nghệ cũng là thiên phú. Hiện tại mới mười tám tuổi, mà đã qua Tam huyết, chuẩn bị tiến vào Luyện Kình.
Vốn dĩ tất cả đều thuận lợi tốt đẹp, nhưng một lần Vạn Thanh Thanh ra ngoài ngao du thì bị nhi tử độc nhất của Nghiêm Tuấn Sơn, một trong Tam đại cao thủ Lịch Sơn phái vừa ý.
Từ đó về sau, Nghiêm Tuấn Sơn nhiều lần phái người đến cầu thân.
Thiên Ấn môn vốn đã dần suy thoái, không tranh được với Lich Sơn phái, mà Thiên Ấn Cửu Tử Vạn Lăng, cho dù là thực lực hay địa vị thì cũng không bằng Nghiêm Tuấn Sơn.
Nghiêm Tuấn Sơn lại cùng phó môn chủ Thiên Ấn môn Chu Thuận quan hệ rất thân thiết.
Vì việc này có thể gia tăng quan hệ giữa Thiên Ấn môn với Lịch Sơn phái nên Chu Thuận đồng ý, còn nhiều lần phái người đến thuyết phục Vạn Lăng.
Tầng tầng áp lực bức bạch Thiên Ấn Cửu Tử Vạn Lăng phải đồng ý gả nữ nhi cho nhi tử độc nhất của Nghiêm Tuấn Sơn.
Nhưng nàng sống chết không đồng ý.
Việc này nháo loạn hai lần, vẫn kéo dài suốt hai năm nay, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Thời gian hai năm đối với cao thủ Luyện Kình mà nói cũng không đáng là gì. Sau khi Luyện Kình, có thể giữ được dung mạo thanh xuân vĩnh viễn, võ đạo càng đột phá, dung nhan càng trẻ trung.
Giống như Vạn Lăng, dù đã trên năm mươi, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như trước, nhìn giống như mới chỉ ba mươi tuổi.
Lúc này, Vạn Lăng một thân váy trắng, ngồi dưới tàng cây hòe ở Vạn Thanh viện, trong tay cầm một bức thư, tức giận đến run cả người.
“Lại là việc này, lại dám tới đây nữa! Thật sự nghĩ Vạn Lăng ta dễ ức hiếp?”
Nàng đập mạnh bức thư xuống dưới bàn đá.
Xì xì xì!
Tờ giấy nổ tung, những mảnh giấy vụn lại uyển chuyển như lưỡi đao đâm vào mặt bàn đá.
“Khinh người quá đáng! Chu Thuận, Lục Thành Đào! Nếu các ngươi cần nữ nhi tạo quan hệ, sao không đưa nữ nhi nhà mình đi? Dựa vào cái gì muốn làm hại Thanh Thanh nhà ta?”
Vạn Lăng đánh một chưởng xuống bàn đá, nàng tức giận đến mức mặt trắng bệch, đứng lên đi lại trong sân.
“Tất Tùng!” Nàng lạnh lùng nói.
“Có đệ tử.” Ở ngoài đình viện, một thiếu niên tuấn lãng vội vàng đi vào, ôm quyền hành lễ.
“Sau này mấy loại thư tín thế này, chỉ cần là thư của Chu Thuận hay Lục Thành Đào, thì không cần đưa ta, trực tiếp vứt đi.” Vạn Lăng quả quyết nói.
“Chuyện này…” Tất Tùng khổ không nói được, Chu Thuận dù sao cũng là phó môn chủ. Lục Thành Đào là một trong ba người mạnh nhất Thiên Ấn Cửu Tử.
Hai vị này là lão đại, hắn là một kẻ gác cổng, làm sao dám không nghe?
Lần sau nếu thật sự vứt đi, sợ là vừa quay đầu, vào một đêm không trăng nào đó đã bị đánh cho thành tàn phế.
Nhìn Tất Tùng chậm chạp không đồng ý, Vạn Lăng lại phun trào lửa giận, mở miệng liền muốn mắng chửi.
Nhưng trong chốc lát, nàng lại hiểu được tại sao Tất Tùng không dám nghe theo. Trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác vô lực.
Tại sao lại là Vạn Thanh viện, tại sao không thể là Chu Thuận, Lục Thành Đào? Bọn họ cũng có nữ nhi, tôn nữ xinh đẹp, tại sao không tự đưa đến Lịch Sơn phái mà làm thông gia?
Tại sao lại ép buộc Vạn Thanh viện nàng cô nhi quả phụ?
Thật ra Vạn Lăng trong lòng hiểu rõ.
Nàng nhìn Tất Tùng, thiếu niên được nàng nuôi từ nhỏ, bây giờ cúi đầu khom lưng, một cử động cũng không dám.
Trong lòng nàng dâng lên cảm giác chua xót và cay đắng khó tả.
“Quên đi, ngươi lui xuống đi.” Vạn Lăng phất tay một cái, không còn sức ngồi dựa trên ghế.
Nàng lại mềm lòng.
Đúng vậy, rất nhiều năm trước, khi đó vì nàng nhẹ dạ mà có Thanh Thanh.
Bây giờ vẫn là mềm lòng, vì vậy nên mọi người trong môn phái đều cho rằng nàng sẽ thỏa hiệp.
Nàng biết, tất cả mọi người đều đang đợi nàng lui bước.
Bởi vì nàng vẫn luôn là người rất dịu dàng, cũng là người sẽ nhượng bộ và thỏa hiệp khi đối mặt với áp lực.
Nàng sẽ vì người khác mà cân nhắc, cho dù đối với môn hạ đệ tử của mình cũng thế.
Nhưng có lẽ, lần này không giống vậy.
Vạn Lăng ngồi trên ghế, nhìn Tất Tùng không tiếng động xin cáo lui, nàng đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Cứ ngồi như thế suốt một buổi chiều trong đình viện, không nhúc nhích cũng không di chuyển.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
“Mẫu thân?” Một bóng người xinh đẹp yểu điệu từ ngoài cửa viện chạy vào.
“Đây là đơn xin gia nhập Vạn Thanh viện chúng ta của người mới. Con mang đến đây rồi, tháng này ở ngoại viện có tận hai người xin vào Vạn Thanh viện chúng ta!”
Bóng người dừng lại, là một nữ hài một thân y phục trắng tinh khiết.
Nữ hài vòng eo mảnh khảnh, dùng một chiếc đai lưng màu đen buộc chặt, váy ngắn để lộ hai đầu gối, dưới chân đi một đôi ủng mềm cao đến bắp chân.
Từ xa nhìn lại, tóc dài mắt hạnh, môi đỏ răng trắng, nét mặt ẩn giấu một chút quyến rũ trong vẻ thanh thuần.
“Thanh Thanh…” Vạn Lăng mở miệng muốn nói gì đó, bây giờ nàng làm gì có tinh thần đi quản đệ tử mới.
Chỉ là lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, nàng đã dừng lại.
“Lại có hai người sao?” Nàng không muốn khiến nữ nhi cũng giống mình, cả ngày uất ức phẫn nộ, những thứ áp lực này một mình nàng chịu là được rồi.
“Đúng vậy, ở ngoại viện tu luyện Tỏa Tâm Ấn đến mức Tam huyết, trong hai tháng này có tám người, lần này lại có hai người trực tiếp xin đến Vạn Thanh viện chúng ta. Cứ đà này xem ra thật tốt.” Vạn Thanh Thanh vui vẻ.
Bởi vì lĩnh tài nguyên mỗi tháng là dựa theo số đệ tử trong viện mà phân phối. Nếu trong viện quá ít người, thì tài nguyên nhận được cũng ít.
“Thật sự không tệ, con dẫn người đến đây, ta nhìn một chút.” Vạn Lăng mỉm cười, ôn hòa nói.
"Vâng, con đi ngay.” Vạn Thanh Thanh gật đầu.
Nàng có thể nhận ra tâm trạng của mẫu thân không tốt, nhưng càng là những lúc thế này, nàng càng phải gánh vác trách nhiệm viện trưởng Vạn Thanh viện, giữ cho biệt viện có thể hoạt động bình thường.
Nàng nhanh chóng xoay người, chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, dẫn theo hai đệ tử vào đình viện. Một trong hai người, lại chính là Ngụy Hợp.