Chương 83: Hoả diễm (1)

Ban đêm bên trong rừng rậm.

Ngụy Hợp nhấc theo hai người chưa chạy được bao xa, dưới tình trạng xóc nảy, Khương Tô chậm rãi tỉnh lại.

“Ngụy Hợp...!?” Nàng dựa vào ánh trăng nhìn thấy người một tay nhấc theo chính mình.

“Là ta.” Ngụy Hợp không chuyển mắt, tiếp tục chạy.

Rừng rậm hai bên hắn nhanh chóng lướt qua, giống như phù quang lượt ảnh.

“Chúng ta hiện tại ở đâu?” Khương Tô nhịn không được hỏi.

“Không biết.”

“Chung quanh, an toàn chứ?”

“Không rõ ràng.”

“... Có thể nói chút tin tốt được không?” Khương Tô lau nước mắt trên mặt.

“Ngươi và lão sư đều chưa có chết.” Ngụy Hợp trả lời.

“...”

Ngụy Hợp bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người vọt lên.

Phốc phốc!

Sau hai tiếng vang trầm, hai phi đao tinh chuẩn cắm ở chỗ vị trí hắn đứng trước đó.

Một tiếng nhẹ kêu từ phía sau lưng truyền đến.

“Thế mà cũng có thể tránh thoát?”

Một hắc ảnh từ trong rừng nhanh chóng vọt ra, đứng bên một bụi cây.

Ánh trăng chiếu sáng một bên người hắn, tên này là một đại hán râu quai nón tay cầm khảm đao.

Ngụy Hợp xoay người, thả hai người xuống.

“Ngươi là ai?”

“ Huyết Y bang Đại hộ pháp...” Đại hán lời còn chưa dứt, đỉnh đầu cảm thấy một trận ác phong.

Hắn vội vàng tránh qua bên trái.

Một đạo vật từ bên mặt xẹt qua, kình phong mang theo khiến mặt hắn đau nhức.

“Ngươi!?”

Phốc!

Bỗng nhiên một tiếng vang giòn từ phía sau vang lên, tựa hồ có bột phấn gì đó từ phía sau phát nổ.

Còn không đợi hắn quay đầu xem, Ngụy Hợp chính diện một bước bước ra, thân hình đảo mắt lướt qua mấy mét, một quyền đánh đến chỗ hắn.

“Năm hơi thở.”

“Giết ngươi.”

Trong bóng tối, Ngụy Hợp toàn thân nhanh chóng bành trướng, ngưng thần nín thở, song quyền trở nên đen kịt, hai loại kình lực Ngũ Lĩnh Chưởng và Hồi Sơn Quyền như hai sợi tơ quấn quanh hai tay.

Phi Long Công vận chuyển tới cực hạn, mặt hắn lộ ra đầy gân xanh, hai tay Cửu Hà Hoa như hình xăm màu máu, nhúc nhích quấn quanh.

“Cuồng vọng!!”

Người kia thân đao chấn động, toàn thân khí huyết quay cuồng, kình lực quấn quanh lưỡi đao chém một đao về phía trước.

Không ngờ Ngụy Hợp đột nhiên dừng lại, dừng ngay chỗ cách hắn hai mét.

Oanh!

Theo quán tính, năm cột màu xám từ phía sau lưng Ngụy Hợp phun ra. Phô thiên cái địa lao về hướng đối phương.

“Hèn hạ!!” Đại hán cuồng hống một tiếng sau đó ngậm miệng nhắm mắt, dùng đao nổ lực đem phấn độc quạt trở lại.

Đáng tiếc, hắn chưa kịp phản ứng lại thì Ngụy Hợp đã tiến đến bên người, một chưởng đánh trúng eo người này.

Coong!

Một chưởng này cứng rắn đánh lên một đồ vật, xem ra có lẽ là một cái nội giáp nào đó.

Lúc này đại hán ra sức vung đao, lưỡi đao rõ ràng có thoa độc, hiện ra màu xanh sáng bóng, một thoáng chém đến chỗ hắn.

Dưới tình huống không biết rõ đối thủ đã thoa độc gì trên lưỡi đao, một khi bị thương, kết cục chính là chết.

Nhưng Ngụy Hợp không lùi mà tiến tới, nghiêng người mạo hiểm tránh đi lưỡi đao, một chưởng đánh lên lồng ngực đối phương.

Oanh!

Hai người trong lúc gấp rút song chưởng chạm nhau.

Đại hán dùng một tay khác ngăn cản một chưởng này của Ngụy Hợp.

Chỉ tiếc, hắn lúc ấy liền cảm thấy lòng bàn tay đau xót, đưa tay lên nhìn, trên tay không ngờ có nhiều thêm một lỗ máu.

Không chỉ như vậy, từ bàn tay đến cánh tay, toàn bộ tay trái đều nhanh chóng mất đi tri giác.

Đây không phải là độc có thể làm được, đây là kình lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, mới có thể như thế.

“Ngươi...!?” Đại hán vừa sợ vừa giận, rút lui muốn chạy.

Đáng tiếc, Ngụy Hợp thân hình thoắt một cái, lại lần nữa xông lên trước.

Hai người vừa chạm vào nhau liền sượt qua người.

Ngụy Hợp vẫy bỏ máu tươi trên tay, bước nhanh rời đi.

Không lâu sau, đại hán Huyết Y bang đang đứng thẳng người đột nhiên phù phù ngã trên đất, lồng ngực bị lõm vào, trống rỗng.

Lúc này vừa vặn là hơi thử thứ sáu.

...

...

...

Trong đạo quan.

Ngụy Oánh đỡ lấy Trịnh Sư, đút canh nóng cho hắn từng ngụm nhỏ.

Đáng tiếc Trịnh Phú Quý môi trắng bệch, đã không còn huyết sắc.

Toàn thân hắn đều đang phát run, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng lạnh, con ngươi cũng có chút tan rã.

Ngụy Hợp, Khương Tô, Trương Kỳ, Âu Dương Lâm, đều đứng ở một bên.

“Ta...” Trịnh Phú Quý nước canh trong miệng tràn ra, căn bản nuốt không trôi, ngược lại một ngụm máu trong miệng tràn ra, chảy xuống lồng ngực.

Khương Tô nhịn không được thấp giọng khóc.

Ngụy Hợp sắc mặt khó coi, duỗi tay nắm chặt lấy tay Trịnh sư.

Mấy năm này ở trong Hồi Sơn Quyền, Trịnh Phú Quý chưa từng để bọn họ thua thiệt, sớm tối ở chung, tháng ngày tích lũy, người không phải cỏ cây ai có thể vô tình.

Lúc này thấy Trịnh Sư như thế, hai người trong lòng đều khó chịu.

“Đừng thương tâm...” Trịnh Phú Quý yếu ớt nói. “ Dù là Hồng Gia Bảo hay là Thất Gia Minh thì bọn hắn đều không muốn Võ Sư Minh chúng ta tồn tại. Bọn hắn muốn chính là một Võ Sư Minh không hoàn chỉnh, cho nên, chúng ta nhất định phải bị đánh tan.”

Hắn quệt máu một bên miệng, thở dài một tiếng.

"Vân lão quá tự tin, cho dù Hồng Gia Bảo chú trọng thanh danh, nhất định tới cứu. Nhưng hắn lại không biết, cứu sớm cứu muộn thì hoàn toàn khác. Lúc rời đi, nội thành đã có ánh lửa... Là phương hướng nội thành."

Hắn giương mắt nhìn về phía hai người Ngụy Hợp, Khương Tô.

“Hồi Sơn Quyền ta xem như xong, bất quá không có việc gì... Tên trọng thương ta cũng đã bị ta cùng lão Hàn hợp lại đánh chết. Không cần các ngươi báo thù.”

" Hơn nữa, ta giấu một phần thức ăn và thịt trong một cái giếng sâu ở Thiếu Dương sơn, để chính các ngươi đi tìm.”

"Hồng gia, Hồng Đạo Nguyên tên kia không làm được loại chuyện này, lần này nhất định là cha hắn lão hồ ly kia. Sau đó hết thảy tiếng xấu đều tự mình chống đỡ. Hồng Gia Bảo dùng danh nghĩa của Hồng Đạo Nguyên liền có thể thu thập tàn cuộc, tráng thanh thế lớn. Mưu hay kế tốt!”

“Còn phía Thanh Đô môn, trước kia rõ ràng đáp ứng ta, hiện tại lại bội bạc, đáng tiếc ta hiểu quá muộn.”

Hắn tinh thần tựa hồ tốt hơn chút, nói chuyện cũng thông thuận rất nhiều.

“Ngụy Hợp.”

“Đệ tử ở đây.” Ngụy Hợp vội vàng đáp lại.

“Ta có vạn lượng vàng, một phần ruộng, một quyển căn nguyên đồ, có cần không?”

“...” Ngụy Hợp sững sờ.

“Ngươi là đệ tử ta đắc ý nhất, cho nên mấy thứ này sẽ để lại cho ngươi.Tiền kia, ta để ở chỗ...” Trịnh Phú Quý một câu. “Để ở...”

“Ta cũng không biết bây giờ còn không, bất quá chỗ kia, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề. Ta cũng tìm thật lâu, mới quyết định bỏ đồ ở đó.”

Hắn thở dài một tiếng.

“Đáng tiếc con gái của ta không hăng hái, con rể cũng là phế vật, bây giờ ta như vậy, cũng không biết bọn hắn có còn sống tốt được nữa không.”

“Lão sư...” Ngụy Hợp muốn hỏi chuyện tiền.

“Không cần an ủi ta, ta không sao.” Trịnh Phú Quý giơ tay thở dài.

“Người đã già, luôn có ít thứ nhìn không thấu, tuổi trẻ khinh cuồng, thiên phú hơn người, khi đó coi trời bằng vung, trong môn xuân phong đắc ý. Hiện tại đến già, còn lại gì nữa chứ?”

“Lão sư...”

"Không cần lo lắng, ta còn được, chỉ là có chút cảm khái, chờ các ngươi về già, cũng sẽ giống như ta. Sau chuyến này, ta dự định tìm một chỗ thật tốt tĩnh dưỡng, thân thể bị tổn thương chỉ sợ về sau cũng khó khăn. Bất quá nội tình vẫn còn, làm người bình thường không có việc gì."

Trịnh Phú Quý ngồi dậy, bưng canh thịt uống một hơi cạn sạch.

“Tiền cùng đồ vật, ta vốn là dự định để lại cho con gái, nhưng nếu để lại cho bọn hắn, khẳng định sẽ không còn, nếu cầm đi bán đổi thành tiền, sẽ bị người đoạt đi. Có nhiều thứ, đối với người bình thường mà nói là tai họa.”

Hắn thở dài nói: “Cho nên, ta mới đem đồ vật cùng tiền đều lấy ra, đặt ở chỗ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nơi đó là an toàn nhất.”

Hắn nhìn Ngụy Hợp, Khương Tô.

“Ta đã từng thề, cả đời này phải sống cho có thành tựu! Hiện tại xem ra, ta hăng hái cả một đời, quay đầu nhìn lại còn lại cái gì?”

“Đúng rồi, ta còn chưa nói kia là chỗ nào, đúng không? Ngươi xem trí nhớ của ta...” Trịnh Phú Quý cười vài tiếng, vỗ vỗ đầu mình.

“Chỗ kia, ngay ở...”

Hắn vươn tay, đột nhiên từ trên người mình lấy ra một đống đồ.

“Ở chỗ này!”

Trịnh Phú Quý nhìn Ngụy Hợp cùng Khương Tô vẻ mặt ngơ ngác, đột nhiên cười lên ha hả.

Hắn vung đồ vật trong tay ra.

“Các ngươi a, các ngươi... Chỉ có chút tiền đồ này!”

Cười cười, mắt mũi tai đều chảy máu.

Ngụy Oánh đột nhiên che miệng mình, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn nữa.

Tiếng cười dần dần nhỏ đi, Trịnh Phú Quý con ngươi mở to, trong tay còn nắm chặt lấy túi đựng đồ.

Hắn cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, không có khí tức.

Ngụy Hợp cùng Khương Tô lui ra phía sau một bước, quỳ xuống đất, nghiêm túc khấu đầu với hắn trên mặt đất.

“Lão sư an nghỉ!” Ngụy Hợp bình tĩnh nói.

“Lão sư an nghỉ.” Khương Tô đã khóc không thành tiếng.

Ánh lửa chập chờn, Trịnh Phú Quý mặt tái nhợt mơ hồ lộ ra một tia tiêu tan, một tia không nỡ.

...

...

...

Xùy!

Một mũi tên bắn ra xa, vạch ra đường cung xinh đẹp, vượt qua sông Phi Nghiệp, vượt qua phần lớn đất ở trước cửa thành, mạnh mẽ cắm ở trên bảng gỗ Phi Nghiệp thành.

Ầm một tiếng vang, binh lính thủ thành uể oải mở mắt, cầm bánh trên tay nhét vào trong miệng, nhìn bên ngoài.

Từ trong tháp canh trên tường thành cao hơn mười mét nhìn tới..

Xa xa là một bãi hoang vu, một mảng lớn đồng ruộng cằn cỗi khô nứt, giữa đường tựa hồ có thứ gì đó đang tiến đến.

Vật kia đen nghịt một mảnh, giống như châu chấu, lại giống như là...

“Địch tập kích!!!” Đột nhiên một binh lính rống to một tiếng, liều mạng kéo chuông báo động.

Vừa mới dập tắt hoả diễm trong thành, bây giờ lại là một đội binh lính.

Khói xanh còn chưa có tán xong, từng đội binh lính dưới sự dẫn đầu của đội trưởng, nhanh chóng lao ra, trèo lên tường thành.

Cổng thành từ từ được thêm vào bằng các giá đỡ và những mảnh đá được vận chuyển lên bức tường thành dài hàng nghìn mét.

Gỗ khúc, canh vàng, dầu hỏa, một số lượng lớn những thứ bảo vệ thành liên tục được tập kết như nước chảy.

Lúc này, một mảng lớn tên từ trên bầu trời buông xuống giống như mưa, lít nha lít nhít bắn ngã hàng loạt binh lính thủ thành.

Tiếng trống trận vang lên.

Ngoài thành ba võ tướng hình thể hùng tráng, lưng hùm vai gấu, cưỡi ngựa một đường lao đến trước thành dừng lại.

Một nam tử dáng người khoẻ mạnh, phóng ngựa tiến lên một bước, nhìn đầu người dày đặc như ong trên tường thành.

Hắn vẫy tay.

Võ tướng ở một bên đưa đến thanh trường thương.

“Bách tính Phi Nghiệp thành khốn khổ, ta không đành lòng làm hại tới người vô tội.”

Hắn nắm chặt trường mâu, giục ngựa xoay tại chỗ vài vòng, đột nhiên hét to.

“Âu Thần ở đâu! Có dám chiến một trận!?”

“Đại hạn liên tục, Thất Gia Minh ngươi tích lương không thả, dân chúng lầm than, nay Hồng Đạo Nguyên ta muốn thay trời hành đạo! Cho Phi Nghiệp thành một tương lai tương sáng!!”

Cánh tay hắn nhô lên, bắp thịt toàn thân bành trướng, nhanh chóng biến lớn, một cự lực như nước chảy,ht hội tụ đến trên cánh tay phải.

“Đi!!”

Phốc!

Trong chốc lát trường mâu theo tay hắn tan biến.

Trường mâu phá vỡ không khí, phát ra một tiếng rít, tựa như đạn pháo bắn về phía bảng hiệu to lớn của Phi Nghiệp thành.

“Ngươi dám!”

Một bóng người xuống từ tường thành, trong tay cầm trường côn, như ánh sáng nện lên trường thương.

Oanh! một tiếng vang thật lớn, trên không trung trước tường thành sáng lên một vành lửa.

Trường mâu bị nện cong văng ra. Bóng người kia cũng thuận thế mượn lực, bay vọt về tường thành.

“Giết! Ha ha ha ha ha!!!” Hồng Đạo Nguyên cười lớn một tiếng, nhún người nhảy lên lưng ngựa, rút hắc thương phóng tới tường thành.

Phía sau hắn hàng loạt binh lính đông nghịt cũng cầm lá chắn phóng tới tường thành. Từng xe công thành lao thẳng đến cửa thành. Vô số thang dài được dựng lên tường thành.

Ném dây móc dồn dập lên tường thành.

Xe bắn đá không ngừng bắn đá phóng tới tường thành. Mưa tên phân tán bắn ra, bao trùm binh lính. Cũng có cao thủ võ đạo dùng sức bắn ra đoản mâu, giết tinh anh.