Quả thật, lâu như vậy, Ngụy Hợp cũng biết rõ rằng mình không thể tiếp tục dùng lý do luyện võ để từ chối việc hôn nhân đại sự.
Tuy rằng hắn biết mình tuyệt đối sẽ không dừng lại ở cảnh giới Tam huyết này.
Nhưng đôi khi, không phải càng đi xa là càng dễ gặp được người thích hợp.
Lúc này Triệu Uyển Trúc ở một bên lại nói tiếp:
“Ta nhớ cố hương của Ngụy sư đệ là Vân Châu thì phải?”
“Đúng vậy.”
“Vân Châu cũng là chỗ tốt, ở đó khoáng vật phong phú, thỉnh thoảng ta có nghe trưởng bối nhắc tới quặng ngân và quặng thiết ở Vân Châu, đây là địa phương giàu nhất ở Đại Nguyên. Trước đây ta cũng muốn đi dạo nơi đó một vòng, nhưng bây giờ lớn tuổi lại không có cơ hội.” Tuy Triệu Uyển Trúc nói nghe có chút giả, nhưng lại khiến người ta không có gì để phản bác.
“Triệu sư tỷ có chuyện gì xin nói thẳng.” Ngụy Hợp nói thẳng.
“Thật ra cũng không có việc gì, chỉ là từng nghe Dương Quách nhắc đến đệ nên có chút ngạc nhiên, đúng rồi, đệ mới nhập môn không lâu hẳn là còn chưa từng đến Tử Trúc hội phải không?” Triệu Uyển Trúc cười nói.
“Tử Trúc hội?”
“Ngụy sư đệ có chỗ không biết, ở nội viện này rất nhiều đồng môn, trong đó phần lớn là gia tộc bản địa, xuất thân hậu đãi, không cần lo lắng tài nguyên luyện võ. Nhưng một phần nhỏ khác thì hoặc là từ nơi khác đến đây bái sư, hoặc là gia cảnh bần hàn, còn có những người gia cảnh sa sút, không thể tiếp tục được nữa. Những đồng môn này chỉ có thể dựa vào Tử Trúc hội, tới đó lựa chọn đối tượng hợp tác thích hợp.”
“Đối tượng hợp tác?” Ngụy Hợp mơ hồ không rõ.
“Đúng vậy, ở xung quanh, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ có phú thương mới quật khởi, trong quá trình quật khởi bọn họ cần lực lượng để hỗ trợ, cho nên bọn họn muốn chọn một ít võ giả có tiềm lực giúp đỡ. Song phương sẽ ký kết khế ước dưới sự chủ trì của Tử Trúc hội để hợp tác lựa chọn lẫn nhau.”
Triệu Uyển Trúc nói xong Ngụy Hợp đã hiểu rõ Tử Trúc hội này là gì.
Hắn sớm đã nghe nói qua, nội viện có không ít đệ tử phía sau đều có người chống lưng, không cần lo lắng chuyện tài nguyên, chỉ cần chăm chỉ tu luyện.
Bây giờ xem ra, giúp đỡ này là thật sự.
“Với điều kiện của Ngụy sư đệ, hoàn toàn có thể tham gia Tử Trúc hội. Tuy rằng bởi vì nguyên nhân kiêm tu, ngày sau Luyện Kình kình lực hỗn tạp, có thể sẽ không có cách nào đột phá. Nhưng cho dù là vậy, một người có khả năng sẽ trở thành võ giả Luyện Kình, cộng thêm danh hào Thiên Ấn môn ta, thì cũng sẽ có rất nhiều người muốn đầu nhập vào.” Triệu Uyển Trúc khuyên nhủ.
Bây giờ Ngụy Hợp đang lo không có tiền, việc này với hắn mà nói tính chất cũng giống như tạm giữ một chức vụ trong tiểu bang ở Phi Nghiệp thành.
Vì vậy hắn lập tức có hứng thú.
“Xin hỏi sư tỷ, làm sao để tham gia Tử Trúc hội?”
“Tử Trúc hội chính là do sư tỷ đệ đứng ra tổ chức.” Triệu Uyển Trúc cười rộ lên, nàng duỗi ngón tay trắng nõn chỉ vào mình nói:
“Đệ đoán thử xem năm nay ta bao nhiêu tuổi?”
“Sư tỷ còn trẻ, nhiều lắm là hai mươi lăm.” Ngụy Hợp thành thật trả lời.
“Ngụy sư đệ thật biết nói chuyện.” Triệu Uyển Trúc không nhịn được cười, “Tháng trước ta đã tròn ba mươi hai tuổi, cũng ở Vạn Thanh viện này được sáu năm.”
“Ách...Hoàn toàn nhìn không ra.” Ngụy Hợp thật sự cho rằng như vậy.
Nhìn dung mạo và làn da của Triệu Uyển Trúc, cho dù có đoán cao hơn thì cũng chỉ khoảng hai mươi bảy tuổi, không hề giống một người đã ba mươi hai tuổi.
“Ngụy sư đệ có biết, sư tỷ đệ đã có một nhi tử và một nhi nữ.” Triệu Uyển Trúc cười nói.
Nàng trước hai mươi tuổi đã có con, là long phượng thai một trai một gái, đến nay đã chừng mười tuổi.
Ngụy Hợp lại biểu lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc hai người nói chuyện, Triệu Uyển Trúc lại chủ động nói chuyện với Tiền Duệ ngồi cùng bàn, cũng vui vẻ nói chuyện với nhau.
Rất nhanh, nàng đã được Ngụy Hợp và Tiền Duệ đồng ý, nàng tạo cho họ một thân phận để gia tham gia Tử Trúc hội, chờ người lựa chọn đầu nhập vào.
Còn hứa rằng, nếu có nhiều người coi trọng, thì người trả giá cao nhất sẽ được.
Người này có vẻ là người chuyên môn đi tìm người tham gia Tử Trúc hội, khá quen thuộc với các đồng môn trong môn phái, không chỉ riêng Vạn Thanh viện mà còn quen thuộc cả với các biệt viện khác.
Khi nói chuyện, nàng thường sẽ vô tình nói ra một vài tin tức ở các biệt viện khác.
Ngụy Hợp cũng giảm hảo cảm với nàng xuống một chút, hiển nhiên là việc nhớ kỹ thông tin về hắn chỉ là một hình thức để mời chào mà thôi.
“Thật ra không chỉ có Tử Trúc hội, còn có Viên Ấn hội, cũng là nơi có thể kiếm tiền.” Triệu Uyển Trúc bỗng nói thêm, nói xong cũng không nhiều lời nữa.
Tiền Duệ vừa nghe, nhất thời có hứng thú, ngẩng đầu nhìn.
“Xin hỏi Viên Ấn hội là gì?” Hắn cũng giống Ngụy Hợp, là võ giả ở nơi khác vì mộ danh mà đến Thiên Ấn môn học nghệ.
Bây giờ cũng rơi vào trạng thái túng quẫn không có tiền học.
“Viên Ấn hội không giống Tử Trúc hội của chúng ta, là một cách kiếm tiền kiểu khác, nhưng điều kiện tiên quyết là không được chọn ở Tử Trúc hội thì mới được tham gia.” Triệu Uyển Trúc cười nói.
“Cách kiếm tiền ở đây không giống những nơi khác, cũng không giống Tử Trúc hội.” Nàng thần bí nói, ánh mắt khẽ liếc khuôn mặt tuấn mỹ của Tiền Duệ.
Ngụy Hợp mơ hồ suy đoán rằng Triệu Uyển Trúc này có thể có chút vấn đề.
Trong Thiên Ấn môn, đặc biệt là Vạn Thanh viện, vì đặc trưng công pháp nên nữ nhi trổ mã nhanh, tư thái tốt, chỉ cần dung mạo khá một chút là có thể có nhiều người yêu thích, trong đó cũng có không ít quyền quý. Triệu Uyển Trúc này có lẽ chính là người như vậy.
Sau đó hắn cũng không nhiều lờn nữa, tiếp tục dùng bữa. Thịt dị thú liên tục được đưa lên.
Buổi tiệc này so với ở Phi Nghiệp thành lúc trước xa xỉ hơn rất nhiều, thịt dị thú thoải mái mà ăn, không giới hạn số lượng.
Một mặt là do Chu Hành Túc lắm tiền nhiều của, mặt khác là do Tuyên Cảnh thành này nhục điền vô số, căn bản không thiếu thịt dị thú.
Không sau, Vạn Lăng viện đầu cũng tới, nhưng có vẻ nàng còn có chuyện quan trọng, vội vàng nói với mọi người vài câu rồi rời khỏi.
Sau một phen cơm nước no nê, mọi người dần rời khỏi, từng người về nhà nghỉ ngơi.
Ngụy Hợp, Tiền Duệ và Triệu Uyển Trúc chào tạm biệt xong, mỗi người tự mình trở về.
Trên đường về nhà, lời Triệu Uyển Trúc khiến Ngụy Hợp có hi vọng rất lớn. Hắn đã nghe nói nội viện có nhiều đệ tử có người hỗ trợ, không thiếu tài nguyên, không ngờ cuối cùng cũng đến lượt mình.
Trước khi đi, Triệu Uyển Trúc nói qua cho hắn một vài quy cũ, sau khi hắn đã được đối phương hỗ trợ, mỗi tháng sẽ được cung ứng một lượng tài nguyên cố định, đồng thời khi đối phương có nhu cầu cấp bách thì hắn cần ra mặt giải quyết phiền toái.
Võ giả Tam huyết Thiên Ấn môn, tương lai chính là võ giả Luyện Kình, cái này này đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng không tính là yếu, cho dù ở Tuyên Cảnh thành cũng vậy.
Về đến nhà, Ngụy Hợp tiếp tục tu luyện, đồng thời chờ đợi tin tức, cũng tiếp tục nhận thêm các công việc.
Nửa đường còn học theo Dương Quách, làm việc truyền tin, vừa đi một lần đã mất một tháng, kiếm được mấy trăm lượng, tuy rằng nhiều, nhưng lại làm lỡ việc luyện công.
Nhưng cũng may là hơn một tháng này, Phá Cảnh Châu của Ngụy Hợp cũng lại lần nữa viên mãn, rốt cuộc cũng có thể đột phá Phúc Vũ Tụ Vân công.
Lúc này tại một bãi đá trống bên Thiên Ấn trì.
Ngụy Hợp và Dương Quách đối mặt nhau.
Các ngón tay của hai người đều đen nhánh, vận dụng khí huyết, ngưng thần ứng đối.
Thiên Ấn môn tuy chia làm chín đại biệt viện, nhưng tất cả các biệt viện này đều luyện tay.
Chỉ là công pháp sẽ có các đặc điểm riêng, cái nào cũng có ưu và khuyết.
Tỷ như Dương Quách luyện là Hồ Quang viện Súc Ảnh Lam công.
“Hãy cẩn thận, Hồ Quang viện bọn ta coi trọng nhất chính là lực lớn thế trầm, bạo phát cực mạnh. Nếu không ngăn được, ta chỉ cần lỡ tay cũng sẽ làm ngươi bị thương.”
Dương Quách trầm giọng nói. Cho dù là lúc giao thủ, thái độ của nàng vẫn rất đoan chính.
“Không sao, bắt đầu đi.” Ngụy Hợp gật đầu.
Hắn ở tầng thứ nhất của Phúc Vũ Tụ Vân công, tuy rằng không bằng Dương Quách đã đạt đến Luyện Kình, nhưng phối hợp với các công pháp còn lại, hai tay của hắn đã được cường hóa rất kinh người.
Trước đây giao thủ cùng võ giả Luyện Kình đại thành như Nhân Diện Hồ Tiếu Hằng, tay cũng cường hãn đến mức không xảy ra chuyện gì.
“Vậy cẩn thận!” Dương Quách vọt người, bước chân vẽ ra một đường thẳng trên bãi đá.
Nàng tăng tốc trong nháy mắt, tốc độ giống như khi Ngụy Hợp vận dụng Phi Long công đệ tứ cảnh.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, trước nhanh sau chậm, chờ khi Dương Quách đến trước mặt Ngụy Hợp thì đốc độ đã hơi chậm lại.
Nhưng như vậy cũng đủ kinh hãi rồi, phải biết rằng nàng không hề kiêm tu, mà chỉ chủ tu mỗi Súc Ảnh Lam công.
Ngụy Hợp cố kìm chế không sử dụng Phi Long công, giơ tay thúc dục Phúc Vũ Tụ Vân công Phúc Vũ Ấn đón đỡ.
Bang một tiếng, tay hai người chạm nhau, ngón tay khép lại thành đao, nhanh như chớp đánh về hướng đối phương.
Chỉ trong một sát na đã đánh đến bảy, tám chiêu.
Ngụy Hợp chỉ cảm thấy một cổ kình lực tê dại như bị điện trị liệu truyền ra từ hai tay.
Trong lòng biết đây là Hồ Quang kình Hồ Quang viện, sau khi tiếp nhiều sẽ làm hai tay tê dại không dùng được lực, là chuyên môn phá tan kình lực, vô cùng lợi hại.
Mà hắn luyện Phúc Vũ kình Phúc Vũ Tụ Vân công, mạnh ở chỗ không chỗ nào không lọt, như dòng nước chỉ cần tìm được khe hở là ào ào chảy vào, so với các kình lực khác thì nghiền ép đối thủ nhanh chóng hơn.
Nhưng tiền đề là phải tìm được khe hở.
Đây cũng là nguyên nhân Vạn Thanh viện yếu hơn các biệt viện khác.
Nếu đối phương trong khoảng thời gian ngắn không có khe hở, hoặc mình không nắm bắt được khe hở, thì Phúc Vũ kình Vạn Thanh viện không có đất dụng võ.
Sau năm mươi chiêu, Ngụy Hợp đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị Dương Quách đánh vào lồng ngực rồi nhận thua.
Hai người chậm lại, từng người thu thế.
“Vẫn là ngươi lợi hại.” Ngụy Hợp thở ra một hơi, chậm rãi tản đi khí huyết Phúc Vũ Tụ Vân công ở hai tay.
“Ngươi đã rất mạnh, mới Tam huyết mà có thể đánh với ta lâu như vậy.” Dương Quách thở dài nói, “Ta là Luyện Kình, toàn thân kình lực cuồn cuộn không ngừng, dùng mãi không cạn, mà ngươi lại có thể đánh lâu như vậy.”
“Có lẽ là do trời sinh ta đã có sức chịu đựng mạnh mẽ.” Ngụy Hợp trầm giọng nói.
“Có lẽ vậy, mà không phải ngươi còn kiêm tu công pháp khác sao? Sao lại không dùng?” Dương Quách nghi ngờ nói.
“Công pháp kiêm tu khác bây giờ cũng coi như hoang phế, hơn nữa cho dù dùng thì cũng không bằng Phúc Vũ kình, vì vậy không bằng không dùng.” Ngụy Hợp giải thích.
“Được rồi, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc cho ngươi, nếu như ngươi từ đầu đã luyện công pháp Thiên Ấn môn chúng ta thì giờ có lẽ cũng đã đến Luyện Kình.” Dương Quách thở dài.
“Không sao.” Ngụy Hợp cũng thở dài một tiếng, có chút thất lạc.
“Đúng rồi Ngụy Hợp, sau này ta có lẽ không thể thường xuyên tới đây cùng ngươi so chiêu nữa.” Dương Quách sửa lại mái tóc dài, tháo trang sức trên trán xuống, lau chùi mồ hôi.
“Sao vậy?” Ngụy Hợp ngạc nhiên.
Hắn ở Thiên Ấn môn rất ít bằng hữu, Dương Quách coi như là một người, vì vậy nghe nàng nói vậy thì hơi kinh ngạc.
“Ta đính hôn rồi.” Dương Quách ngẩng đầu nở nụ cười, “Sau này phải chú ý điều tiếng, người kia có ý kiến về việc ta suốt ngày cùng nam nhân luyện chiêu, vì vậy nên… phải tránh người ta đàm tiếu.”
“…Ta hiểu.” Ngụy Hợp hiểu được.
Quả thật đúng như vậy, nếu hắn là hôn phu của Dương Quách thì cũng không mong thê tử tương lai của mình cả ngày cùng nam nhân khác luyện chiêu.
Dù sao đối với việc so chiêu thường xuyên phải tiếp xúc thân thể. Như thế lo lắng này là chuyện đương nhiên.