Chương 7: Đàn ông 4

Cửa vị đập vang lên một tiếng "bang bang", then cửa nháy mắt vỡ ra một chút, lộ ra khe cửa to bằng một tấc.

Giang Nhu sợ tới mức lui về sau hai bước, nhíu mày.

Sợ kinh hãi tới đứa nhỏ trong bụng, nhanh chóng lấy tay vuốt ve hai cái, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy người bên ngoài đạp cửa chính là một thằng nhóc béo núc đen nhẻm lộ sắc mặt dữ tợn, có lẽ là thấy đạp cửa có tác dụng, cậu ta nhấc chân đạp càng hăng say.

Vừa đạp vừa mắng, "Con điếm thúi, ông đây nhìn thấy mày rồi."

Giang Nhu không nghĩ tới em trai nguyên thân có đức hạnh như vậy, sắc mặt có hơi bối rối, bây giờ cô đang mang thai không tiện đánh nhau ngay thẳng mặt, không cần suy nghĩ đã chạy vào trong phòng.

Cổng lớn của căn nhà có ba chốt cài cửa, hẳn là không dễ đạp hư.

Thằng nhóc bên ngoài thấy thế, tức giận mắng to: "Mày còn dám chạy, xem ông đây đánh chết mày như thế nào!"

"Con khốn, tao trở về nói với mẹ, mày không cho tao vào nhà."

Giang Nhu phản ứng không lớn, thong dong che chở bụng bước nhanh đi đến chỗ cánh cửa, vừa mới chuẩn bị vào cửa, phía sau lập tức truyền đến một tiếng "rầm".

Còn kèm với tiếng hét "A" của thằng nhóc.

Theo sau đó chính là một giọng nói âm trầm lạnh như băng của người đàn ông, "Ai cho mày lá gan quậy ở đây?"

Nghe thấy tiếng động, Giang Nhu bước một bước, tay vịn ở trên khung cửa, theo bản năng quay đầu lại xem, sau đó thì nhìn thấy thằng nhóc vừa rồi kiêu ngạo đạp cửa người liền với ván cửa ngã trên mặt đất, cái trán và miệng đều chảy máu, cả người đau đến nhe răng trợn mắt, thân thể phát run.

Mà ở chỗ cổng lớn, không biết khi nào đã có một bóng dáng cao lớn đứng đó, bóng người đi vào từ bên ngoài, từng chút hiển lộ ra bộ dạng.

Đó là một người đàn ông diện mạo vô cùng tuấn mỹ, mày đen xiên ngang anh tuấn, mắt phượng hẹp dài đen bóng thâm thúy, mũi cao ngất như đỉnh núi, giống như đao khắc, làm cho cả khuôn mặt đều đi theo đường lập thể, dưới môi mỏng đỏ sẫm nhếch lên, bên khóe miệng còn có một chỗ xanh tím, nhưng không hề tổn hại gì tới dung mạo của anh, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể soi mói cùng với khuôn mặt hoàn mỹ hòa chung với nhau, một phân không dư, một phần không thiếu, mỗi một nét đều vừa đúng.

Cố tình anh còn để tóc dài, tóc đen không đồng đều xõa vai, làm nổi bật cặp mắt lạnh mang theo sự tàn nhẫn lệ khí, không hiện ra vẻ nữ tính chút nào, ngược lại làm cho cả người anh tràn ngập nguy hiểm và tà tính, thế nên cấu thành tướng mạo mà truyện tranh cũng không vẽ ra được.

Đúng vậy, đây cũng là một khuôn mặt làm cho bất luận kẻ nào gặp qua cũng sẽ không quên.

Tư thái của anh tùy ý đi tới chỗ thằng nhóc mập quỳ rạp trên mặt đất, theo bước chân di chuyển, vạt áo sơ mi ngả vàng trên người anh cũng cùng nhoáng lên một cái, quần áo lỏng lẻo không chặt, chỉ cài hai nút giữa, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch rõ ràng.

Sau khi đến gần, anh giẫm một cước lên mặt thằng nhóc mập, còn dùng lực nghiền  hai cái, thanh âm âm lãnh nói: "Biết nhà ai không?"

Thằng nhóc mập đau đến mức hu hu nghẹn ngào, mồm miệng không rõ cầu xin tha thứ: "Anh rể, em sai rồi, em cũng không dám nữa."

Người đàn ông thấy thế, trào phúng "Xùy" một tiếng, "Lại đến nữa tao đánh gãy chân mày, cút đi!"

Thả lỏng chân ra, nhưng lại đá một cái mạnh ở trên cánh tay của thằng nhóc mập.

Thằng nhóc mập phát ra một tiếng kêu đau thảm thiết, sau đó nét mặt đau khổ đứng lên từ mặt đất, bụm lấy cánh tay, khập khiễng chạy ra ngoài, không dám dừng lại một chút nào, tựa như sợ chạy chậm lại bị đá.

Người vừa đi, trong sân lập tức rơi vào im lặng.

Giang Nhu thu hồi tầm mắt khỏi người thằng nhóc mập, dường như đã nhận ra cái gì, thật cẩn thận nhìn về phía người kia, sau đó trực tiếp đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt quen thuộc.