Vừa làm việc vừa trò chuyện với Lê Tiêu, còn nói lại lời Giang Nhu nói với bạn học mà bà ấy nghe lén được hồi trước, nói trong nói ngoài đều che chở anh.
Thím Vương là người từng trải, biết đàn ông không đáng tin cỡ nào, trước kia chồng bà chính là loại cái gì cũng nghe mẹ ông ấy, bà ấy lo lắng Lê Tiêu cũng như vậy, trong khoảng thời gian này bà ấy ở chung với cô, thật lòng cảm thấy đó là một đứa trẻ ngoan, cho nên nhịn không được nhiều lời thêm hai câu.
Lê Tiêu kinh ngạc đứng tại chỗ, nghe xong những lời này cả buổi cũng không có phản ứng.
Hơn 20 cân ruột già, bình thường sau khi kho xong sẽ ngâm nước để có một chút sức nặng, thím Vương không ngừng di chuyển quả cân, sau đó đưa trọng lượng cho Lê Tiêu xem, "18 cân 3 lạng, cháu nhớ nhé, chúng ta dựa theo 1 cân 5 đồng tiền để tính, nửa tháng kết toán một lần."
Lê Tiêu không có nhìn cây cân, mà nghẹn giọng hỏi một câu, "Cô ấy thật sự nói những lời đó?"
Thím Vương nghe xong, nghĩ rằng anh không tin mình, tức giận trợn trắng mắt, "Thím lừa cháu làm cái gì? Không tin tự cháu nhìn đi, trong nhà từ trong ra ngoài thu dọn rất sạch sẽ, còn có thể kiếm tiền, một người vợ tốt như vậy đi tìm ở đâu, cháu cũng đừng mơ hồ bắt nạt con bé, nếu ngày nào đó chạy với người ta thì cháu làm sao bây giờ?"
Bà ấy cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng sau khi Lê Tiêu nghe xong, hơi thay đổi sắc mặt.
Không đợi thím Vương tiếp tục nói cái gì, bỏ lại một câu, "Cháu còn có việc đi ra ngoài trước một chuyến, thím nhớ kéo cửa."
Sau đó xoay người chạy ra ngoài.
"Hả?"
Nhanh đến mức làm cho thím Vương còn chưa kịp phản ứng, "Đứa nhỏ này."
Bên ngoài trời tờ mờ sáng, Lê Tiêu mới vừa chạy ra cửa nhà thì gặp được mấy hàng xóm chung quanh, còn được người ta nhiệt tình giữ chặt.
Trước kia những hàng xóm luôn coi thường anh, lúc này nhìn thấy anh, đều cười chào hỏi, "Lê Tiêu đã về rồi à?"
"Ăn sáng chưa? Thím mua bánh quẩy, lấy mấy cái ăn đi."
"Lê Tiêu, hôm nay vợ cháu có rảnh không, có thể bảo cô ấy dạy mẹ tôi làm bánh đường đỏ được không, đứa nhỏ cứ ồn ào đòi ăn."
"…" Lê Tiêu khó hiểu nhìn hết thảy trước mắt.
Anh rõ ràng chỉ đi hai tháng, sao tất cả người chung quanh đều thay đổi.
Đối phó qua loa với người ta xong, lập tức chạy ra ngoài thị trấn, cô không có người thân ở thị trấn, nơi duy nhất có thể đi chính là về nhà.
Nhưng Lê Tiêu vẫn chạy ra thị trấn, cũng không nhìn thấy người, anh lo lắng, tiếp tục tiến về phía, chờ khi trên đường không nhìn thấy người mới ý thức được cô không về nhà.
Phiền phức "chậc" một tiếng, nghĩ một hồi, lại chạy tới nhà Chu Kiến.
Cô không quen quá nhiều người ở thị trấn, hai tháng nay anh không ở nhà, hẳn là quen thuộc với Chu Kiến.
Nào biết sau khi anh tới nhà Chu Kiến, Chu Kiến mới vừa rời giường, đang ngồi xổm ở cửa đánh răng.
Nhìn thấy người lại đây, còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe Lê Tiêu nói ra mọi chuyện, mặt lập tức xụ xuống, oán giận nói: "Anh, sao anh có thể đối xử với chị dâu như vậy, chị dâu tốt biết bao, anh cũng thật là ở trong phúc mà không biết phúc, bình thường anh đối xử với chúng em như thế đều không sao cả, nhưng chị dâu là con gái, là phải dỗ dành."
Chu Cường đối xử với Mai Tử đó chính là nâng niu trong lòng bàn tay, bộ dạng của Mai Tử còn không đẹp bằng một nửa chị dâu.
Trong lòng Lê Tiêu phiền muốn chết, biết Giang Nhu không ở đây, xoay người rời đi, "Được rồi được rồi, trong lòng anh đều biết."
Chu Kiến thấy thế, cũng không đánh răng nữa, tùy tiện chà hai cái rồi cũng đi theo.
Vừa chạy vừa nhắc, "Anh, chúng ta làm người phải nói tới lương tâm, con người chị dâu rất tốt, mẹ em đều nói chị ấy không tệ, nói anh cưới chị ấy là đạp được vận cứt chó, người tốt như vậy anh có thể làm chị ấy tức tới bỏ chạy, cái này có hơi quá đáng rồi."
Lê Tiêu bị anh ta làm phiền, xoay đầu lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Trước kia Chu Kiến nhìn thấy anh như vậy đã sớm sợ hãi, lúc này còn tức giận cũng nhìn anh một cái, "Anh, anh còn có mặt mũi trừng em à? Rõ ràng là lỗi của anh, khó trách chị dâu muốn bỏ chạy, tính tình này của anh ai mà chịu nổi?"
Lê Tiêu đen mặt dừng lại, âm u nhìn anh ta.
Chu Kiến ngưỡng cổ không chịu thua.
"…"
"Đệt."
Lê Tiêu sờ đầu, thấp giọng mắng một câu, "Là lỗi của ông mày được chưa."
Xoay người bước đi.
Lúc này Chu Kiến mới hài lòng, một lần nữa đi theo, hỏi: "Chúng ta tìm như thế nào?"
Lê Tiêu không nhìn anh ta, nhíu mày nói: "Phân công nhau tìm, chú tới trường học, anh qua khách sạn gần đây xem thử, đợi lát nữa hội hợp ở cửa phố bắc."
Sau đó cũng không quay đầu lại đã rời đi.