Giang Nhu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây không phải tiền của chúng ta, số tiền này đều là của những người bị hại vô tội, chúng ta không phải chưa từng sống cuộc sống nghèo khổ, hơn nữa cho dù có nghèo đi nữa, cũng không thể lấy tiền mồ hôi nước mắt của người khác, anh trả số tiền này về, cảnh sát sẽ xử lý, coi như làm chuyện tốt cho cục cưng trong bụng chúng ta, được không?"
Lê Tiêu nghe xong, xùy một tiếng, hiện lên biểu cảm em đùa cái gì vậy, "Người bị hại trong miệng em đều là những tên muốn chiếm hời nhỏ phát tài lớn, bọn họ muốn miếng bánh từ trên trời rớt xuống, cũng đã chuẩn vị đập cái nhân bánh này rồi, em thấy có người cờ bạc thua còn muốn xin rút tiền không? Số tiền này coi như là mua một bài học cho bọn họ đi."
Anh cũng không có lòng cảm thông gì, khi nói lời này khóe miệng còn lộ vẻ tươi cười, bộ dạng không chút nào để ý.
Giang Nhu không ầm ĩ với anh mà dùng giọng điệu bình thản nói tiếp: "Nhưng số tiền này không phải chúng ta kiếm được, tiêu không an lòng, dù cho tâm tư ban đầu của những kẻ bị lừa này là gì, chuyện bày ra ở đó, số tiền này là của bọn họ, trả lại là trách nhiệm của của chúng ta. Con người còn sống phải có cốt khí, không phải thứ của chúng ta thì chúng ta không thể lấy. Cách kiếm tiền nhiều lắm, em tin tưởng dựa vào năng lực của anh, sau này sẽ càng kiếm được nhiều tiền, chúng ta tiêu tiền sạch không phải tốt hơn sao? Giống như có một ngày chúng ta mất tiền, bị người ta nhặt được còn trả lại, anh không vui sao?"
Lê Tiêu nghe lời nói của Giang Nhu, tươi cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu, cuối cùng hỏi lại một câu, "Không phải là em mang thai tới choáng váng rồi chứ?"
"…"
Thấy Giang Nhu còn có ý mở miệng muốn thuyết phục mình, sắc mặt người đàn ông trở nên có chút không kiên nhẫn.
Anh cười lạnh nói: "Số tiền này sao không phải của chúng ta kiếm? Đây là ông đây dựa vào bản lĩnh để kiếm, dựa vào cái gì còn trả lại? Cũng không phải ông lừa bọn họ."
"Cho dù ông đây mất tiền, cũng tự nhận do xui xẻo."
Giang Nhu nhìn vẻ dầu muối không ăn, nói không không được này của anh, tức giận không nhịn được nói: "Em mặc kệ, anh trả số tiền này về đi, tiền này em sẽ không dùng, anh cũng không cho dùng."
"Em đang quản anh à?"
Tươi cười trên mặt Lê Tiêu phai nhạt, con ngươi tối đen thật sâu nhìn về phía Giang Nhu.
Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Giang Nhu căng thẳng, thiếu chút nữa quên anh không phải người có tính tình tốt.
Mím môi, nhưng không có nhận thua, ở trên vấn đề nguyên tắc cô sẽ không cúi đầu.
Quật cường nhìn về phía anh, thế nhưng giọng điệu chậm lại một chút, "Em không có quản anh, em chỉ không muốn để anh làm ra chuyện sai trái, số tiền này không phải của chúng ta quả thật không thể lấy, làm người vẫn phải có điểm mấu chốt…"
Nói còn chưa nói xong, người đàn ông lập tức trào phúng nở nụ cười, "Điểm mấu chốt? Em nói điểm mấu chốt với anh? Lúc trước ngủ lộn người mặt dày mày dạn bò lên giường của anh là ai?"
Giang Nhu không lên tiếng, cô nhìn khuôn mặt châm chọc tựa cười mà không cười của người đàn ông, trên mặt mặc dù đang cười nhưng ánh mắt đã có chút lạnh lẽo, nặng nề nhìn cô, làm cho người ta cảm thấy thật xa lạ.
Trong phút chốc cô không biết anh nói giỡn hay là nói, có thể anh nghĩ như vậy ở trong lòng thật?
Dù sao lúc trước người bị tính kế chính là anh, trong lòng anh nén giận cũng bình thường.
Nhưng trong lòng Giang Nhu sẽ cảm thấy công bằng sao?
Cô không hiểu ra sao xuyên đến nơi này, ngay cả yêu cũng chưa từng yêu đã trở thành một thai phụ, còn phải thay nguyên thân cõng những khoản nợ không chính đáng.
Bây giờ nghe anh dùng lời này nhục nhã mình, cô thậm chí không thể cãi lại.
Giang Nhu bị ánh mắt anh làm cho đau đớn.
Cô im lặng.
Hai người đối diện một lát, ai cũng không chịu thua.
Cuối cùng Giang Nhu gật đầu với anh, đột nhiên mở miệng nói: "Được, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi. Dù sao đều là sai lầm của em, em quấn quýt lấy anh là em không đúng, yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa."
Nói xong không hề liếc anh một cái, trực tiếp xuống giường đi ra phía ngoài, qua một lát lạnh mặt cầm một túi da rắn từ bên ngoài bước vào, nhét tất cả đồ trong tủ quần áo gần đây mua.
Lê Tiêu vọt từ trên ngồi xuống nhìn cô, thấy cô nhăn mặt với mình, còn tỏ vẻ thu dọn đồ đạc muốn rời đi, biết cô tức giận, nhưng lại không muốn cúi đầu, anh còn chưa từng hạ mình với ai.
Hơn nữa, sao chỉ cô có thể nói, anh thì không thể nói chứ?
Mím chặt môi im lặng nhưng sắc mặt lại từng chút trầm xuống.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên đông lại.