Chương 44: Kinh lịch 3

Quy tắc của bán hàng đa cấp chính là một người lừa một người, nếu không lừa được tiền, sẽ bị trừng phạt, nhẹ là không có đồ ăn đồ uống, nặng thì bị đánh, đương nhiên cũng có người kiếm được tiền, nhưng những việc này đều là bề nổi.

Cho nên nhân viên bán hàng đa cấp vì không bị đói bị đánh, rất nhiều người đều đi lừa người thân trong nhà, nói ra lời hay, dụ những họ hàng này mang rất nhiều tiền qua, đợi khi tới nơi, lại có một đám người vây lên đánh, thuận tiện cướp hết tất cả tiền trên người bọn họ, sau đó nhốt vào trong phòng tối để đói bụng cùng với bắt đầu lên lớp tẩy não, gia nhập bọn họ.

Chu Cường cả tin, nghe bà con nói chỗ đó tiền nhiều thức ăn ngon, nghĩ là họ hàng nên tin không chút do dự.

Sau đó hai người tìm tới nơi thì bị một đám người vây công, chủ yếu là đánh một mình Lê Tiêu, dù sao bà con của Chu Cường không thể nào để em trai nhà mình bị người ta đánh, nhưng chỉ như thế, từng bước để đói bụng cướp tiền giống nhau không ít.

Mà Lê Tiêu, đương nhiên không chịu ngoan ngoãn bị người đánh, tính tình anh ngoan cường, nắm đấm cứng, đánh nhau với người ta như đi vào chỗ chết.

Tuy rằng nhiều người vây công, nhưng từ nhỏ anh đã đánh nhau với người ta, có kinh nghiệm, một đám người bị một mình anh giết ngược, cuối cùng anh chỉ chọn một người đánh, làm người ta cả người là máu, còn hôn mê bất tỉnh, sợ tới mức những người khác đều không dám tiến lên, sợ xảy ra mạng người.

Thế cho nên anh thành đối tượng mượn sức trọng điểm, chỉ sợ anh hủy đi nơi này.

Lê Tiêu nhẫn nhịn, sau khi thăm dò những người này, cũng biết bọn họ sẽ không để anh đi, cho nên dứt khoát làm bộ đồng ý.

Anh chắc chắn phải đi, không chỉ phải đi, còn phải nói ra thật dữ dội.

Cho nên xúi giục hai người làm anh em, sau đó âm thầm liên hệ tới cảnh sát địa phương, liên thủ vạch trần cả ổ bán hàng đa cấp.

Đương nhiên, anh cũng không để hai người anh em đó uổng công lăn lộn với anh, trước khi cảnh sát đến, ba người cạy mở số tiền lúc trước nhóm người đó lừa, trộm một phần rồi chia ra.

Cho dù cuối cùng không khớp số lượng, cũng có thể vu cáo kẻ cầm đầu đội.

Đã có thể thoát khỏi nơi này, có năng lực kiếm một tuyệt khoản tiền, vậy hai người đương nhiên một lòng với anh, bọn họ ai cũng không nói về việc này.

Sau khi tới đồn công anh, ba người và những người khác cùng nhau bị nhốt, đây là trước đó đã giao hẹn với công an, sợ sau này phiền phức bị trả thù.

Bởi vì ba người Lê Tiêu không có lừa gạt người, cho nên ghi chép khẩu cung với những người trong sạch khác xong là có thể ra ngoài, chẳng qua trước khi đi bọn họ được đồn công an thu xếp phát cờ thưởng và tiền thưởng trong phòng hội nghị, còn bắt tay với lãnh đạo.

Sau khi đi ra, ba người lén chạy về cứ điểm, lấy số tiền trước đó chôn ở dưới lòng đất của nhà vệ sinh, sau đó đều tự rời đi.

Chu Cường thảm một chút, bởi vì anh ta có quan hệ họ hàng với bà con, cho nên ghi khẩu cung lâu hơn một chút, Lê Tiêu còn cố ý đợi anh ta vài ngày, nhưng chuyện mình làm, cũng không nói với Chu Cường, sợ anh ta không giấu được mà lộ chuyện ra.

Về phần tiền, đương nhiên cũng sẽ không chia cho anh ta.

Sự thật chứng minh, Lê Tiêu không hổ là người làm chuyện lớn, anh không chỉ liên hợp với công an bắt nhân viên bán hàng đa cấp ở thành phố W, còn muốn đâm thọc hang ổ bán hàng đa cấp ở vùng duyên hải tỉnh G, bởi vì đầu óc anh linh hoạt, đẹp trai, nhóm đó chuẩn bị đưa anh vào đào tạo nòng cốt, còn cung cấp lộ phí thức ăn cho anh tiến vào đại bản doanh của tỉnh G.

Đương nhiên, đây cũng là một phần tẩy não, cấp dưới đám lâu la vẽ ra một cái bánh lớn, chỉ cần bọn họ làm tốt, cũng sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng cái bánh này còn chưa vẽ xong, trái lại Lê Tiêu đã thăm dò rõ ràng thân phận của mấy con cá lớn, còn thăm dò tung tích và nơi ra vào bình thường của bọn họ.

Sau khi Giang Nhu nghe xong những việc anh làm, đã không biết dùng biểu cảm gì đáp lại anh.