Giang Nhu còn chọn một khúc ruột heo ngon trong nồi ruột heo kho bên cạnh, cắt một khúc lớn, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ bỏ trực tiếp vào nồi xào chung.
Sau khi Lê Tiêu rửa mặt ngồi xuống rốt cuộc nhìn thấy ngọn lửa dưới bếp lò, ánh mắt nhìn ngọn lửa màu đỏ trong lò, lại ngửi thấy mùi hương tràn ngập trong nhà bếp, cả người mới chính thức thả lỏng xuống.
Khi ở trên xe lửa cực kỳ nhớ nhà, nhớ Giang Nhu, nhớ đứa nhỏ trong bụng cô. Anh cũng không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn anh đã không có cảm giác đặc biệt gì với người đối diện, với anh mà nói nơi này chỉ là một căn nhà, có thể có có thể không, hồi nhỏ thậm chí có một lần rất ghét về nhà, bởi vì vừa về sẽ nghe thấy đủ loại chửi rủa anh khiến ông già chết sớm, nghe âm thanh khóc sướt mướt của Lâm Mỹ Như.
Thật ra, thời gian anh và Giang Nhu ở chung cũng không dài, lúc đó hai người thậm chí chưa tới mức thân thiết, nhưng lần ra ngoài này, trong đầu anh nhớ tới nhiều nhất ngược lại chính là cô, nghĩ cô ở nhà có ăn hay không, nghĩ bụng cô lớn cỡ nào rồi, còn nghĩ cô có thể gặp khó khăn gì hay không…
Vừa rồi nhìn thấy người, cả trái tim mới yên ổn xuống.
Lần đầu tiên Lê Tiêu cảm thấy, anh là một người có gia đình.
Giang Nhu thêm rất nhiều món, sau khi mì xào xong cả một tô canh lớn cũng không bỏ xuống được, vừa khéo cô cũng có chút đói bụng, cầm một cái chén nhỏ múc một ít cho mình.
Hai người bưng mì đến nhà chính ăn, ngồi mặt đối mặt.
Thời gian dài không gặp, vốn đang có chút xa cách, nhưng hiện tại ngồi cùng nhau ăn mì một cách gần gũi, hơn nữa người đàn ông đối diện hình như cực kỳ đói, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu vùi đầu ăn, tiếng sộp soạt rất to.
Cảm giác khoảng cách ấy nháy mắt mất đi, Giang Nhu nhìn anh một cái, không nhịn được bèn nhắc nhở, "Anh ăn chậm một chút, sao đói như thế vậy, lẽ nào đã mấy ngày cũng chưa ăn?"
Đặt ở nhà cô, mẹ cô chắc chắn sẽ mắng.
Nói xong bản thân gặp mấy sợi mì, nhai kỹ nuốt chậm, không phát ra thanh âm nào.
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên nói thẳng: "Buổi sáng vội bắt kịp xe lửa, chưa kịp ăn."
Chủ yếu là Chu Cường lề mề không muốn trở về, lần này ra ngoài anh ta cũng không kiếm được tiền, còn bị lừa không còn một mảnh, không có mặt mũi trở về, cũng sợ cô bạn gái tức giận, anh ta đã đồng ý với Mai Tử hay Lý Tử gì đó kiếm được TV.
Nhưng Lê Tiêu không chờ được, mắt thấy xe lửa sắp đi, đưa cho anh ta hai trăm đồng tự mình nhảy lên rời đi.
Trên đường xe lửa chuyển trạm, anh còn dừng lại nửa ngày ở thành phố bên cạnh, mua không ít đồ trong cửa hàng bách hóa để mang về.
Nghĩ đến dáng vẻ Chu Cường yếu đuối sợ vợ chưa cưới tức giận, Lê Tiêu nhìn Giang Nhu đột nhiên nói một câu, "Lần này đi ra ngoài không kiếm được tiền, bị người ta lừa."
Ánh mắt anh dừng ở trên mặt Giang Nhu, dường như không muốn bỏ qua biểu cảm gì trên mặt cô.
Giang Nhu đang cúi đầu ăn ngon lành, nghe xong lời này phản ứng không lớn, giọng điệu thường nói: "Không kiếm được tiền thì thôi, người bình an trở về là được."
Đừng nói tức giận, ngay cả một chút dao động cũng không có.
Giống như anh có thể trở về là quan trọng nhất, có tiền hay không đều không sao cả.
Lê Tiêu nắm lấy chiếc đũa một lúc.
Giang Nhu đợi nửa ngày không có nghe thấy đối diện lên tiếng, ngẩng đầu nhìn một cái, thấy vẻ mặt anh không đúng, còn khó hiểu hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
Cô không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, nghĩ có thể là vì mình xuyên qua, có vài tình huống thay đổi cũng không chừng, dù cho lần này anh ở bên ngoài có lạc vào bán hàng đa cấp hay không, có đưa những người đó ra công lý hay không, cô đều không định hỏi.