Chú Vương hừ lạnh, "Cho dù bị lừa, cũng là chuyện nhà bọn họ, chúng ta kiếm ít một chút là được, bà thật sự coi Lê Tiêu là thằng nhãi con dễ bị ức hiếp hả? Nếu cậu ta trở về biết bà tính kế vợ cậu ta, bà xem cậu ta có thể tới cửa tìm bà hay không?"
Thím Vương lập tức không nói nữa.
Trong lòng cũng không quá dám chọc Lê Tiêu.
Chú Vương còn có một điều chưa nói, ông ấy cảm thấy Giang Nhu cũng không giống người dễ bị bắt nạt như bề ngoài, sáng nay náo loạn như vậy, dù cho ban đầu là chuyện gì, nhưng từ giờ trở đi, ấn tượng của mọi người chung quanh với Lê tiêu đã tốt hơn nhiều.
Thậm chí có thể nói, chỉ cần sau này Lê Tiêu không làm lưu manh nữa, mọi người cũng nguyện ý sống chung hòa hợp với hai vợ chồng này.
Buổi sáng ầm ĩ một trận như vậy, cũng không có bị Giang Nhu để ở trong lòng, ngược lại bởi vì nói ra khỏi miệng được, tâm tình cô thậm chí trở nên tốt hơn.
Buổi sáng cô đi qua phố nam một chuyến, lấy mấy món như quần và chăn đã đặt may lần trước về, hơn một tháng này, cô với thím Vương hợp tác kiếm được gần hai ngàn đồng, mỗi ngày đều có tiền lời một hai trăm đồng tiền.
Bởi vì có tiền, Giang Nhu lại vẽ mấy kiểu, sau đó chọn một ít vải bông mịn bảo người ta làm thành mũ sơ sinh bao tay sơ sinh giày sơ sinh, cũng may hai bộ quần áo cho mình.
Cô ôm tất cả đồ về nhà, giặt sạch đem phơi quần áo sơ sinh mà đứa nhỏ mặc bên trong người và hai chiếc áo sơ mi của Lê Tiêu.
Còn lại cái chăn này, chuẩn bị chờ Lê Tiêu trở về bảo anh giặt.
Cũng không biết có phải lời nói cô nói buổi sáng có sức ảnh hưởng quá lớn hay không, vào buổi chiều, có mấy người cỡ tuổi bà nội còn mang theo đứa nhỏ lại đây thăm, trong tay vừa cầm đồ ăn vừa cầm kẹo, còn có người lấy quần áo cũ hồi bé của cháu trai cháu gái, bảo Giang Nhu giặt sạch cho đứa nhỏ mặc.
Giang Nhu đều cười tủm tỉm nhận lấy, bảo các bà ấy vào trong viện nói chuyện phiếm, còn vào phòng bếp lấy bánh nếp đường đỏ mình làm cho mấy đứa nhỏ ăn.
Mấy người bà sợ cô không ai dạy, nhiệt tình lôi kéo cô nói một ít chuyện phải chú ý sau khi mang thai sinh con.
Cuối cùng còn có người nói: "Cháu và Tiểu Tiêu đều đẹp, đứa nhỏ hai cháu sinh ra chắc chắn không xấu, nuôi cho tốt, đừng học mẹ chồng cháu, sinh không nuôi hại cả đời đứa nhỏ, tuy rằng trước kia Tiểu Tiêu từng là côn đồ, nhưng là các bà nhìn cậu ấy lớn lên, chưa từng làm ra những chuyện thiếu đạo đức gì."
"Con trai, chính là nghịch ngợm một chút, bắt chước hết đại ca đàn em gì đó đánh nhau đánh lộn này nọ trên phim Hồng Kông, nếu nói hư đốn cũng chưa chắc, đứa thật sự học cái xấu chính là thằng nhóc nhà họ Trương ở phố bắc, theo một đại ca gì đó, ăn uống chơi gái đánh bài đều biết, đó mới là không cứu nổi."
"Đúng vậy, lúc mẹ chồng cháu còn trẻ cứ mơ hồ, bắt nạt kẻ yếu, lần sau đến nữa, cháu cứ hét lớn một cái, các bà lập tức qua làm chỗ dựa cho cháu, đã tái giá còn chạy tới tác oai tác oái, nuông chiều cô ta rồi, con ruột không nuôi một tên khẩu phật tâm xà, thật sự là đầu óc bị hỏng, đứa nhỏ Lê Tiêu này ngẫm lại cũng thật đáng thương."
Người lớn tuổi thì thích nhiều chuyện, lại mềm lòng, buổi sáng nghe xong những lời đó của Giang Nhu, đều cảm thấy trước kia Lê Tiêu có phá phách thật, nhưng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý. Trái lại, so với rất nhiều đứa nhỏ, anh vô cùng đáng thương, còn nhỏ cha đã chết, mẹ ruột có cũng như không, trưởng thành như vậy đã rất không tệ rồi.
Giang Nhu cũng là một người biết trò chuyện, cô biết lại nhiều, còn nói cho các bà ấy một vài cách dưỡng sinh, cho tới cuối cùng trời đã tối rồi, nếu không phải về nhà nấu cơm, những người bà đó còn không nỡ đi.
Trước khi đi còn mời Giang Nhu đến nhà các bà ấy, cảm thấy con người cô tốt lắm.
Tiễn người rời đi, Giang Nhu cũng đi nấu cơm.
Buổi tối trước khi ngủ giống như mọi khi, kho ruột heo.
Có lẽ là qua một ngày có chút mệt mỏi, sớm đã mệt nhọc, gần như vừa lên giường đã ngủ.
Nửa đêm bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Giang Nhu cũng không tỉnh.
Cuối cùng vẫn là cửa sổ bị đập vang, cô mới mơ màng mở mắt ra, dụi con mắt, trì độn kêu một tiếng với bên ngoài, "Ai vậy?"
Bên ngoài đáp lại một câu, "Là anh, mở cửa đi."