Cuối cùng Lâm Mỹ Như không có cách nào khác, không tình nguyện chia một con cá trích cho cô, Giang Nhu cũng mặc kệ, còn cầm một miếng thịt và một miếng đậu hủ từ bên trong ra.
Thấy mặt Lâm Mỹ Như đau lòng co rút lại, phất tay với cô, "Cô cái đồ đòi nợ, còn không biết là mang thai cháu trai hay cháu gái, được rồi, nhanh đi đi."
Cũng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Giang Nhu cười ngọt ngào với bà ta, "Cám ơn mẹ."
Sau đó hài lòng xoay người rời đi, đi qua cửa hàng vải gần đó, cũng chính là cửa hàng lần trước tới.
Tốc độ làm quần áo của chính cô vẫn quá chậm, bây giờ cô có thể kiếm tiền, Giang Nhu cũng không khó xử mình, lần này chọn mấy cuộn vải bông có chất liệu thật đẹp thật dày, sau đó lấy ra kiểu dáng đã sớm chuẩn bị xong để người ta xem, bảo chủ tiệm làm bốn bộ vừa người mặc bên trong và hai bộ áo liền quần bằng bông dày, cùng với hai chăn bông nhỏ.
Nói xong những cái này, cô lại nhìn một hồi ở trong tiệm, chọn một màu xanh da trời một màu vôi, bảo chủ tiệm làm hai chiếc áo sơ mi nam, "Chiều cao của anh ấy là 1m87, người không mập không gầy, cứ làm to đi."
Lại nhìn trúng một cuộn vải màu xanh xám và màu cây đay, "Màu này khá đẹp, ông lại làm hai cái quần, cũng là của nam, cỡ trung."
Khi Giang Nhu ra ngoài vốn không có suy nghĩ này, vừa rồi nhìn thấy thái độ của mẹ chồng, trong lòng có chút tức giận không xuôi, người mẹ này của Lê Tiêu quả thực bất công đến mức ngứa nách.
Lại nhớ tới quần áo không có dư lấy một bộ trên giá quần áo trong phòng, nghĩ một lát, quyết định cũng làm hai bộ cho anh.
Hẹn xong thời gian lấy quần áo, Giang Nhu đi qua con phố gần bến xe cũ.
Vốn đang lo lắng Chu Kiện không ở nhà, cũng may gõ hai cái, Chu Kiện đã mở cửa, nhìn thấy cô còn có chút kinh ngạc, "Chị dâu, sao chị lại đây ? Mau vào ngồi."
"Không được không được, tôi phải đi về nấu cơm, lại đây là muốn nhờ anh chút chuyện."
Nói xong lấy ra một tờ giấy từ trong túi, "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi tìm một ít sách giáo khoa cấp ba, không biết được không?"
Chu Kiện nhận lấy tờ giấy nhìn một cái, cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp sảng khoái nói: "Cái này có gì mà không được? Một câu nói thôi, vừa khéo mấy ngày trước Đại Hữu vừa thi đại học xong, tôi đi tìm cậu ta đòi."
"Vậy cám ơn anh." Giang Nhu cười lấy ra một miếng thịt từ trong giỏ, "Mới từ chợ lại đây, cái này anh cầm đi."
Châu Kiện nhìn thấy thịt, vội lui về sau vài bước, không ngừng xua tay, "Chị dâu, tôi thực sự không thể lấy, lần trước chị cho tôi rồi."
Giang Nhu dở khóc dở cười, "Không có việc gì, qua vài ngày nữa có thể còn phải làm phiền anh nữa."
"Thực sự không cần." Chu Kiện trực tiếp sợ tới mức chạy về nhà, "Chị dâu, buổi tối tôi sẽ đưa qua cho chị ngay.”
Giang Nhu không thích thiếu nợ nhân tình, nhưng nhìn anh ta bị dọa thành như vậy, cũng không tiếp tục nữa, "Vậy được, cám ơn anh."
——
Chạng vạng, Chu Kiện đưa sách lại đây.
Tất cả sách vở ba năm cấp ba, bên trên ghi chú chi chít, còn có một ít bài thi kẹp ở bên trong, đều đạt điểm rất cao.
Chu Kiện chuyển sách lên cái bàn to trong nhà chính, Giang Nhu thấy anh ta mệt đến đầu đầy đổ mồ hôi, rót một chén nước cho anh ta uống, "Ăn chưa? Nếu không thì ở lại đây ăn đi?"
"Không được không được, mẹ tôi đã nấu cơm xong rồi."
Giang Nhu cũng chỉ hỏi một chút, cô nam quả nữ cùng nhau ăn cơm để người ta thấy cũng không tốt, "Vậy được, tôi làm một ít bánh, anh mang chút ít về đi."
Xoay người đi vào phòng bếp chia một ít bánh rán rau hẹ làm hồi tối, ngoại trừ bánh rán, còn có mấy miếng đậu phụ vàng cô làm lúc chiều.
Chu Kiện có chút ngượng ngùng cười cười, gãi đầu, "Cám ơn chị dâu, sáng mai tôi đến trả dĩa."
Hỏi cô còn thiếu cái gì không, sau khi biết không có thì cầm lấy dĩa đồ ăn rời đi.
Giang Nhu tiễn người ra cửa, lúc đóng cửa nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi ngang qua cửa, bà ta nhìn Giang Nhu mấy cái, sau đó xoay mặt đi.
Giang Nhu cũng không để ở trong lòng, trong thời gian kế tiếp, cô cứ thanh thản ổn định ở nhà dưỡng thai, đọc sách, thuận tiện kiếm ít tiền tiêu.
Lê Tiêu rốt cuộc không có gọi điện thoại tới, trong lòng dự tính sơ thời gian anh trở về, hẳn là sắp rồi.
Nào biết còn chưa chờ được người trở về, mẹ chồng lại đột nhiên nổi giận đùng đùng tới cửa.
Còn cố ý chọn buổi sáng khi thím Vương lại đây lấy ruột heo kho, ánh mắt nhìn Giang Nhu, con mắt không ra con mắt cái mũi không ra cái mũi, vẻ mặt nổi giận chất vấn: "Tiểu Nhu, cô đang làm cái gì vậy?"