Chương 30: Bạn cũ 4

Thím Vương cũng không phải người không biết nhìn sắc mặt, cũng không có hỏi nhiều, nhưng trong lòng nghĩ, chờ Lê Tiêu trở về bà ấy cần phải nói hết những lời này cho anh nghe, bảo anh sau này đừng bạc đãi Giang Nhu.

Tuổi còn trẻ đã theo anh, cũng không thể để cô chịu khổ.

Thuận theo câu hỏi của cô cười tủm tỉm nói: "Có chứ, chú cháu dựa theo lời cháu nói, cắt một mâm đồ ăn mỗi người có thể ăn thử một miếng, một miếng này, gần như hơn phân nửa người nếm thử đều mua một ít mang đi, chú cháu nói một buổi sáng buôn bán đã tốt như vậy, về sau chắc chắn không kém, bảo thím tới nói cho cháu an tâm."

"Vậy là tốt rồi."

Thím Vương còn phải trở về nấu cơm nên không trò chuyện với Giang Nhu nữa, nói hai câu rồi trở về.

Giang Nhu cũng quay về nhà nấu cơm.

Vốn tưởng rằng ngày hôm nay sẽ trôi qua như vậy, không nghĩ tới vào buổi chiều, trong nhà có người lại, lần này là bạn của Lê Tiêu.

Chiều cao trung bình, làn da cực kỳ đen, khi cười rộ lên má lúm đồng tiền trên gương mặt bên phải.

Có lẽ anh ta sợ Giang Nhu không biết mình, chủ động báo tên, "Chị dâu, tôi là Chu Kiện, khi anh Tiêu đi từng dặn dò tôi, bảo tôi qua bên này nhìn nhiều một chút, chị xem, có thiếu cái gì không?"

Lần này anh ta vốn cũng chuẩn bị đi theo, nhưng mẹ anh ta bị bệnh, trong nhà cũng không có người khác, anh ta đành phải ở lại chăm sóc, trước khi đi đại ca còn đưa cho anh ta một trăm đồng, bảo anh ta thường xuyên lại đây nhìn xem, có thiếu cái gì thì bổ sung cái đó.

Cho nên anh ta tới đây.

Vừa nghe đến cái tên này, Giang Nhu lập tức biết là ai, là người bạn thơ ấu có quan hệ tốt nhất với Lê Tiêu, từ nhỏ như hình với bóng, nhưng tư liệu từng nhắc tới một điểm, người này sau đó đi theo Lê Tiêu xuống Nam thì bị nhiễm bệnh SARS không qua khỏi, quả phụ cũng cùng bị bệnh này không dậy nổi, vẫn là Lê Tiêu đưa tiễn người đi.

Cũng bởi vì việc này, tiếng tăm của Lê Tiêu ở quê nhà càng kém, rất nhiều người truyền là anh hại chết người.

Người ta đi theo anh là đi kiếm tiền, cuối cùng lại mất mạng.

Giang Nhu nhìn người thanh niên tươi cười sáng lạn trước mặt, tâm tình có chút phức tạp, nhưng vẫn nói: "Không có thiếu gì cả, trong nhà đều tốt lắm, anh không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi, chị dâu có việc cứ gọi tôi, nhà của tôi ở chỗ bến xe cũ, căn nhà nằm cuối con đường."

"Được."

Mắt thấy người sắp đi, Giang Nhu bảo anh ta đợi một chút, quay về nhà cầm một chén lớn ruột heo kho và chân gà da hổ mình làm, "Cái này anh cầm về ăn đi."

Chu Kiện lắp bắp kinh hãi, vội xua tay, "Chị dâu không cần đâu, cái này rất mắc, tự chị ăn đi."

"Không có gì, tôi tự làm, không tốn tiền gì, trong nhà còn nữa, anh mang về ăn, Lê Tiêu cũng không biết khi nào thì trở về, sau này e rằng có chỗ làm phiền anh."

Giang Nhu đã nói như vậy, Chu Kiện cũng không tiện nói gì thêm.

Trên đường trở về trong lòng nóng hầm hập, vốn là đồng ý với đại ca lại đây xem thử, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy Giang Nhu nhiệt tình như vậy, cảm thấy không uổng công chạy qua, chị dâu nhớ kỹ cái tình của anh ta.

Chờ trở về nhà, Chu Kiện trước tiên bưng ruột heo kho và chân gà đến phòng cho mẹ anh ta ăn, sau khi mẹ anh ta biết món này từ đâu ra, trên gương mặt tiều tụy tang thương lộ ra vài phần cảm khái, "Đứa nhỏ này là một cô gái hiểu chuyện, Tiểu Tiêu cũng coi như có phúc khí, bây giờ xem con đó, khi nào thì cũng tìm một người vợ cho mẹ đây."

Chu Kiện nghe xong vẻ mặt không nói gì, cảm thấy mẹ anh ta đang mơ mộng hão huyền, bộ dạng anh ta không đẹp bằng anh Tiêu, lại không có bản lĩnh giống anh, còn nghèo, đi đâu tìm vợ? Có thể có đồ ăn đồ uống đã không tệ rồi.