Chương 10: Ăn cơm 3

Giang Nhu ngồi tại chỗ một hồi, sau đó mới đứng dậy đi ra bên ngoài thu quần áo, lại đi vào trong nhà tìm thau.

Làm xong rồi, cô mới đi vào nhà bếp lấy nước nóng.

Mới ra cửa phòng ra, anh đã đi lướt qua người cô, Giang Nhu nhìn không chớp mắt, lấy nước nóng về phòng, không nhìn thấy anh cô cũng chẳng quan tâm tới.

Trong lòng còn hơi hơi hy vọng tối nay anh đừng trở về.

Đáng tiếc không như cô mong muốn, chờ cô tắm rửa xong quay ra thì đúng lúc anh cũng đẩy cửa sân bước vào, trong tay cầm thịt và rau, trong miệng ngậm điếu thuốc, thấy cô đang kéo bồn tắm ra, anh bèn vứt điếu thuốc còn chưa hút xong đi.

Sau đó xoay người cầm cái thau bỏ thịt và rau vào treo lên cho khỏi hỏng.

Lúc này trời đã đen kịt, Giang Nhu vào phòng thì nằm luôn lên giường.

Không lâu sau đó, anh đi vào một lần, cầm cái gì đó từ trong tủ rồi ra ngoài, sau đó nữa ngoài sân bèn vang lên tiếng nước.

Thoáng cái trong đầu Giang Nhu đã hiện lên một cảnh tượng, mặt cô đỏ lên, cô không ngờ người này lại chẳng có ý tứ gì hết, làm gì có ai tắm ngoài sân chứ?

Cho dù Giang Nhu chẳng có ý đồ gì với anh nhưng cũng không nhịn được mà xấu hổ thay anh.

Đặc biệt là khi nghĩ tới việc lát nữa hai người phải nằm chung trên một chiếc giường là lòng cô lại cảm thấy không được tự nhiên, cô bèn cố gắng nằm sát vào một bên.

Thế nên chờ tới lúc Lê Tiêu tắm rửa lau khô tóc quay về phòng thì thấy Giang Nhu đã sắp dính vào tường rồi.

Anh dùng lực lau tóc, sau đó ném cái khăn lên chiếc bàn đặt trước cửa sổ, liếc nhìn bóng lưng đang dính vào tường, mở quạt điện dưới cuối giường sau đó đá giày leo lên nằm.

Giường gỗ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, chiếc giưỡng trũng xuống vài phần.

Rõ ràng là chiếc giường đôi rất rộng, anh vừa leo lên đã trở nên chật chội.

Giang Nhu hơi sợ người này cho nên lại nhích vào thêm một chút.

Người đàn ông nằm bên ngoài tắt đèn rồi, động tác của anh tạo ra cái bóng lên bức tường ở đầu giường, Giang Nhu thấy anh đang kéo mùng.

Nhịn mãi, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh nhớ kéo mùng cho kỹ vào."

Không kín thì sẽ có muỗi, mấy ngày nay Giang Nhu đã chịu đủ khổ sở vì bị muỗi đốt rồi.

Phía sau lập tức truyền đến tiếng kéo mùng.

Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, lại nhớ tới hành động trước đó của anh, Giang Nhu cũng hơi thả lỏng, cảm thấy người như anh cũng không đáng sợ như cô nghĩ.

Lá gan cũng lớn hơn, cô nằm nghiêng đã lâu, nửa người cũng cứng lại rồi, cô cẩn thận trở mình, nằm đối diện với anh.

Trong phòng tối đen như mực, cửa sổ đối diện giường có ánh trăng mờ mờ chiếu vào, cô không thấy rõ bóng lưng của anh.

Trong lòng cất giấu tâm sự, lại nhịn một hồi, cô mở miệng nhỏ giọng nói: "Cái kia... Mấy tháng nữa đứa bé sẽ ra đời, em phải chuẩn bị cho nó vài thứ."

Lê Tiêu thường xuyên không có nhà, Giang Nhu cũng không chắc chắn lúc nào thì anh ra ngoài, nếu như sáng sớm mai không thấy người đâu, Giang Nhu sợ anh sẽ quên để lại tiền.

Tuy rằng bây giờ cô cũng không biết là anh có còn tiền hay không.

Nói xong, căn phòng lại rơi vào yên lặng.

Lúc Giang Nhu hoài nghi có phải mình nói khéo quá khiến anh không hiểu, người đàn ông cũng trở mình, anh nằm ngửa ở trên giường, sau đó dùng giọng điệu trào phúng hỏi cô, “Số tiền tôi đưa cho cô đâu?"

Giang Nhu không trả lời, nguyên thân đưa cho em trai rồi.

Chắc là đã biết “cô” có tính nết gì rồi, người đàn ông cười lạnh một tiếng, không nói thêm nữa.

Giang Nhu thấy anh như vậy, lại hơi sợ, đàn quạ đen bay qua người, không dám nói thêm nữa.

Trong lòng lại thầm suy nghĩ, nếu như không ổn thì sẽ đi tìm người mẹ chồng được lợi kia, cùng lắm thì cô cũng đi bán rau.

Sờ vào bụng, yếu ớt thở dài, cảm thấy mình đúng là thảm quá.

Trong bóng tối, người đàn ông quay đầu đi, mặt không đổi sắc nhìn liếc mắt nhìn người bên cạnh.