Chương 18: Vào nhà mới

Mấy ngày hôm nay, hai chị em Lục Mộc Tâm đã hoạt bát hơn rất nhiều, nghe vậy thì vui mừng reo lên.

Ba người xách hành lý ra khỏi phòng, hôm nay người trông đêm ở khách sạn là chồng của chị Lý, trước khi đi Ngu Thanh Nhàn đã chào hỏi anh ta.

Biết cô sắp đi, chồng chị Lý ra phía sau chỗ họ ở, xách một cái túi tới:

"Em gái, đây là chút lòng thành của anh và chị Lý, cũng không phải là đồ đắt tiền gì, cho hai đứa bé bồi bổ thân thể, chúng ta phải thường xuyên qua lại nhé."

Chồng chị Lý cũng là một người đàn ông thành thật, cho dù có chút tâm tư của riêng mình, nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm.

Hôm qua Ngu Thanh Nhàn mua nhà cho em vợ anh ta, buổi tối em vợ anh ta lập tức trả lại tiền vay nợ.

Có số tiền này, tình trạng thiếu thốn của nhà họ được cải thiện rất nhiều, cho nên anh ta cũng có thiện cảm với Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy túi, bên trong là mấy chục quả trứng gà.

Ở thời đại này, món quà ấy không thể không nói là quý giá.

Ngu Thanh Nhàn cho rằng mình không trả lại được, bèn nói:

"Vậy em không khách sáo với anh rể, đợi bọn em thu xếp ổn thỏa sẽ quay lại đây thăm nhà anh chị."

Họ không có người thân nào ở Cáp Thị, gia đình chị Lý đều là người tốt, qua lại với họ cũng không thiệt đường nào.

Chồng chị Lý tên là Trương Cường, khéo léo hơn anh Lý một chút, mở miệng ra là nói toàn những lời êm tai.

Ngu Thanh Nhàn tán gẫu với anh ta thêm vài câu, sau đó đi đến nhà mới trước sự giục giã của hai chị em Lục Mộc Tâm.

Trên đường ba mẹ con gặp được người đồng hương gánh sọt vào thành phố bán thức ăn, Ngu Thanh Nhàn còn dừng lại mua một ít.

Ba người đi bộ rất nhanh, đến thôn Điền Dương, mặt trời cũng vừa ló dạng, ánh nắng vàng rực rỡ trải khắp cả vùng đất, vô cùng chói mắt.

Trong tiệm tạp hóa của anh Lý cái gì cũng có, gạo dầu mắm muối không thiếu thứ gì.

Bên cạnh tiệm của anh ta là một cửa hàng bán vải, Ngu Thanh Nhàn đang nhiều tiền, lập tức đặt ba bộ ga trải giường, lại mua ít vải có màu sắc tươi sáng, vải tối màu để may quần cũng mua một cuộn.

Hôm qua anh Lý dẫn theo con trai vào nhà bên này để vận chuyển đồ gia dụng chở cho ba mẹ con, lúc này giường đã được lắp đặt chỉnh tề ở giữa căn phòng phía đông.

Đầu giường đặt lò sưởi, còn có một chiếc tủ giường, tuy nước sơn màu đỏ đã cũ kỹ, nhưng được giữ gìn rất tốt, không hề bị hư hỏng.

Hai chị em Lục Mộc Tâm rất vui mừng, lập tức tiến vào sắp xếp lại.

Ngu Thanh Nhàn thì xuống nhà bếp, trong ngăn kéo đều đã có gạo mì và dầu ăn, trên bếp lò đặt hai cái nồi lớn, một cái mới tinh, hôm qua Ngu Thanh Nhàn mới mua, một cái đã bị rỉ dưới đáy, là của chị Lý cho cô.

Bên cạnh phòng bếp còn chất một đống củi gọn gàng, cũng là do anh Lý chở tới.

Lau sạch bát đũa trong phòng bếp, Ngu Thanh Nhàn quay lại phòng, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường cũng đặt hai bộ chăn đệm.

Hai chị em Lục Mộc Tâm hôm qua đã bàn bạc xong, nhà mới có nhiều phòng, mỗi đứa ở một phòng, Ngu Thanh Nhàn rất tán thành, sau này cô ở một mình nửa đêm tu luyện cũng tiện hơn nhiều.

Bữa cơm hôm nay do Lục Mộc Tâm dẫn theo Lục Thủy Tâm nấu, mùi vị tạm được.

Ăn cơm xong, ba người vác cuốc vào vườn bắt đầu làm vườn, cỏ còn chưa dọn hết thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Lục Thủy Tâm bỏ cỏ dại trong tay xuống, nhảy chân sáo ra mở cửa.

Người đến là vợ của trưởng thôn, Ngu Thanh Nhàn cũng gọi bà ta là thím Ba giống chị Lý.

Vừa vào sân, ánh mắt thím Ba đã quan sát Ngu Thanh Nhàn từ trên xuống dưới, ánh mắt đó hệt như đang nhìn một thứ đồ vật, khiến người ta rất khó chịu.

Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng hỏi:

"Thím Ba tới đây làm gì vậy?"

Ngu Thanh Nhàn nói chuyện không hề khách sáo, thím Ba cũng không thèm để ý, bà ta mỉm cười, khiến làn da già nua trên mặt ép thành những nếp nhăn:

"Tên là Thanh Nhàn đúng không? Thím ấy à, tới báo tin mừng cho cháu đây! Là thế này, thím có một đứa cháu trai, lớn hơn cháu hai tuổi, vẫn chưa kết hôn. Cháu vừa vào thôn nó đã để ý cháu, biết hôm nay cháu dọn đến nên nó nhờ thím qua đây làm mai cho nó."

Để tránh phiền phức, Ngu Thanh Nhàn đã nhất trí với chị Lý, nói mình là quả phụ thì tốt hơn.

Hôm qua ở nhà trưởng thôn, họ đã nói với ông ta như vậy, lúc xin giấy chứng nhận, thím Ba cũng ở nhà.

"Cháu xem, cháu không có chồng, đứa cháu của thím cũng chưa có vợ, hai người về chung sống với nhau phù hợp biết bao nhiêu. Đợi năm sau lại đẻ thêm một đứa cháu trai mập mạp, cuộc sống chẳng phải lại có hy vọng rồi sao?" Thím Ba càng nói càng sốt sắng: "Hai đứa con gái của cháu cũng rất xinh đẹp, khoảng hai năm nữa tìm lấy mối tốt rồi gả đi, ôi, cuộc sống như vậy đẹp biết bao."